Tự Thế
Lời bài hát
这故事曾全作笑谈说
楚馆灯影里有几过客
她抚下琴音洒落
落他舟上此为她停泊
Zhè gùshì céng quán zuò xiàotán shuō
chǔ guǎn dēngyǐng li yǒu jǐ guòkè
tā fǔ xià qínyīn sǎluò
luò tā zhōu shàng cǐ wéi tā tíngbó
Lộng: Câu chuyện này từng toàn bộ chỉ là lời đàm tiếu
Trong ánh đèn quán Sở* có mấy khách qua đường
Nàng vuốt dây, âm đàn rơi xuống
Rơi trên thuyền hắn, ấy bến đỗ của nàng
窗外春光煦煦正温和
执青螺为她眉梢勾勒
她哼着未名短歌
若此定格能百年成说
chuāngwài chūnguāng xù xù zhèng wēnhé
zhí qīng luó wèi tā méishāo gōulè
tā hēngzhe wèi míng duǎngē
ruò cǐ dìnggé néng bǎinián cheng shuō
Kiệt: Cảnh xuân ngoài song ấm áp mà ôn hòa
Cầm bút Thanh Loa, thay nàng họa dáng mày
Nàng ngâm nga khúc ca tên chưa đặt
Như thể lời ước định lúc ấy có thể thành thề nguyện trăm năm
灯花渐弱似流星陨落
韶光流年都束之高阁
她寒夜细数更漏痴笑着
明朝按新词流霞共酌
dēnghuā jiàn ruò shì liúxīng yǔnluò
sháoguāng liúnián dōu shùzhīgāogé
tā hán yè xì shù gèng lòu chīxiàozhe
míng cháo àn xīn cí liúxiá gòng zhuó
Lộng: Hoa đèn dần lụi như sao băng rơi xuống
Năm tháng xuân xanh đều đem gác xó
Trong đêm lạnh, nàng đếm từng giọt đồng hồ mà cười ngốc ngếch
Sớm mai gác từ mới, nâng chén với mây trôi
留下笔墨他已不记得
她还梦里哭着呢喃着
那回忆尽头似白纸染墨
恍然中啊他欠她一诺
liú xià bǐmò tā yǐ bù jìdé
tā hái mèng lǐ kūzhe nínánzhe
nà huíyì jìntóu shì bái zhǐ rǎn mò
huǎngrán zhōng a tā qiàn tā yī nuò
Kiệt: Văn chương lưu lại, hắn đã không còn nhớ
Trong mộng nàng vẫn khóc nỉ non
Đoạn cuối hồi ức ấy như giấy trắng nhuốm mực
Trong hoảng hốt, ôi, hắn nợ ai câu thề
芙蓉对镜簪三两朵
温酒已在炉上煨热
他为赴荣华怎会来喝
她还难择今日浓妆淡抹
fúróng duì jìng zān sān liǎng duǒ
wēn jiǔ yǐ zài lú shàng wēi rè
tā wèi fù rónghuá zěn huì lái hē
tā hái nán zé jīnrì nóng zhuāng dàn mǒ
Lộng: Phù dung trước gương cài hai ba đóa
Rượu ấm đang hâm trên bếp lửa
Hắn tới nơi vinh hoa, làm sao đến uống được
Nàng vẫn băn khoăn, hôm nay điểm trang có vừa đậm nhạt
待浮华随夕阳隐没
她妆容半残乌云微堕
看棠花飞散凭栏独坐
天际一只伶仃寒鸦过
dài fúhuá suí xīyáng yǐnmò
tā zhuāngróng bàn cán wūyún wēi duò
kàn táng huā fēisàn pínglán dú zuò
tiānjì yī zhǐ língdīng hán yāguò
Kiệt: Đợt phù hoa biến mất theo tịch dương
Dung nhan nàng tàn nửa, mây đen phủ xuống
Nhìn hải đường bay tản, một mình ngồi tựa lan can
Nơi chân trời, một cánh quạ lạnh bay qua trơ trọi
她环着无望自楼台坠落
行人说漫天泛出桃花色
几度流连不愿放手洒脱
却如此诠释半生执着
tā huánzhe wúwàng zì lóutái zhuìluò
xíngrén shuō màntiān fàn chū táohuā sè
jǐ dù liúlián bù yuàn fàngshǒu sǎtuō
què rúcǐ quánshì bànshēng zhízhuó
Lộng: Quanh nàng vô vọng, từ trên lầu rơi xuống
Người qua đường nói khi ấy, khắp trời hiện sắc đào hoa
Mấy hồi lưu luyến, không nỡ thản nhiên buông tay
Lại dùng cách ấy tỏ nỗi cố chấp nửa đời
将烬星火是否太炽热
明日黄花会开败阡陌
晚风一遍遍替她述说
谁还记得谁能一笑而过
jiāng jìn xīnghuǒ shìfǒu tài chìrè
míngrì huánghuā huì kāi bài qiānmò
wǎn fēng yībiàn biàn tì tā shùshuō
shuí hái jìdé shuí néng yīxiào érguò
Kiệt: Nắm bụi lửa tàn có phải quá nóng cháy
Đóa cúc ngày mai sẽ nở tàn bên bờ ruộng
Lộng: Gió đêm một lần lại một lần thay nàng thuật rõ
Ai còn nhớ được, ai lại chỉ cười mà qua?
公子呀
可见石阶已覆满苔霜
鸿雁几渡这青天一方
十年来成全春闺梦一场
为何落个玉损消香
(却落个玉损消香 )
Gōngzǐ ya
kějiàn shí jiē yǐ fù mǎn tái shuāng
hóngyàn jǐ dù zhè qīngtiān yīfāng
shí niánlái chéngquán chūn guī mèng yī chǎng
wèihé luò gè yù sǔn xiāo xiāng
(què luò gè yù sǔn xiāo xiāng)
Kiệt: Công tử ôi,
Có thấy thềm đá đã phủ đầy sương rêu?
Thư hồng mấy lần đưa đến chốn trời xanh này
Mười năm đến tác thành một giấc mộng xuân khuê
Vì đâu rớt thành hương tan ngọc nát
(Lại rớt thành hương tan ngọc nát)
楚馆灯影里有几过客
她抚下琴音洒落
落他舟上此为她停泊
Zhè gùshì céng quán zuò xiàotán shuō
chǔ guǎn dēngyǐng li yǒu jǐ guòkè
tā fǔ xià qínyīn sǎluò
luò tā zhōu shàng cǐ wéi tā tíngbó
Lộng: Câu chuyện này từng toàn bộ chỉ là lời đàm tiếu
Trong ánh đèn quán Sở* có mấy khách qua đường
Nàng vuốt dây, âm đàn rơi xuống
Rơi trên thuyền hắn, ấy bến đỗ của nàng
窗外春光煦煦正温和
执青螺为她眉梢勾勒
她哼着未名短歌
若此定格能百年成说
chuāngwài chūnguāng xù xù zhèng wēnhé
zhí qīng luó wèi tā méishāo gōulè
tā hēngzhe wèi míng duǎngē
ruò cǐ dìnggé néng bǎinián cheng shuō
Kiệt: Cảnh xuân ngoài song ấm áp mà ôn hòa
Cầm bút Thanh Loa, thay nàng họa dáng mày
Nàng ngâm nga khúc ca tên chưa đặt
Như thể lời ước định lúc ấy có thể thành thề nguyện trăm năm
灯花渐弱似流星陨落
韶光流年都束之高阁
她寒夜细数更漏痴笑着
明朝按新词流霞共酌
dēnghuā jiàn ruò shì liúxīng yǔnluò
sháoguāng liúnián dōu shùzhīgāogé
tā hán yè xì shù gèng lòu chīxiàozhe
míng cháo àn xīn cí liúxiá gòng zhuó
Lộng: Hoa đèn dần lụi như sao băng rơi xuống
Năm tháng xuân xanh đều đem gác xó
Trong đêm lạnh, nàng đếm từng giọt đồng hồ mà cười ngốc ngếch
Sớm mai gác từ mới, nâng chén với mây trôi
留下笔墨他已不记得
她还梦里哭着呢喃着
那回忆尽头似白纸染墨
恍然中啊他欠她一诺
liú xià bǐmò tā yǐ bù jìdé
tā hái mèng lǐ kūzhe nínánzhe
nà huíyì jìntóu shì bái zhǐ rǎn mò
huǎngrán zhōng a tā qiàn tā yī nuò
Kiệt: Văn chương lưu lại, hắn đã không còn nhớ
Trong mộng nàng vẫn khóc nỉ non
Đoạn cuối hồi ức ấy như giấy trắng nhuốm mực
Trong hoảng hốt, ôi, hắn nợ ai câu thề
芙蓉对镜簪三两朵
温酒已在炉上煨热
他为赴荣华怎会来喝
她还难择今日浓妆淡抹
fúróng duì jìng zān sān liǎng duǒ
wēn jiǔ yǐ zài lú shàng wēi rè
tā wèi fù rónghuá zěn huì lái hē
tā hái nán zé jīnrì nóng zhuāng dàn mǒ
Lộng: Phù dung trước gương cài hai ba đóa
Rượu ấm đang hâm trên bếp lửa
Hắn tới nơi vinh hoa, làm sao đến uống được
Nàng vẫn băn khoăn, hôm nay điểm trang có vừa đậm nhạt
待浮华随夕阳隐没
她妆容半残乌云微堕
看棠花飞散凭栏独坐
天际一只伶仃寒鸦过
dài fúhuá suí xīyáng yǐnmò
tā zhuāngróng bàn cán wūyún wēi duò
kàn táng huā fēisàn pínglán dú zuò
tiānjì yī zhǐ língdīng hán yāguò
Kiệt: Đợt phù hoa biến mất theo tịch dương
Dung nhan nàng tàn nửa, mây đen phủ xuống
Nhìn hải đường bay tản, một mình ngồi tựa lan can
Nơi chân trời, một cánh quạ lạnh bay qua trơ trọi
她环着无望自楼台坠落
行人说漫天泛出桃花色
几度流连不愿放手洒脱
却如此诠释半生执着
tā huánzhe wúwàng zì lóutái zhuìluò
xíngrén shuō màntiān fàn chū táohuā sè
jǐ dù liúlián bù yuàn fàngshǒu sǎtuō
què rúcǐ quánshì bànshēng zhízhuó
Lộng: Quanh nàng vô vọng, từ trên lầu rơi xuống
Người qua đường nói khi ấy, khắp trời hiện sắc đào hoa
Mấy hồi lưu luyến, không nỡ thản nhiên buông tay
Lại dùng cách ấy tỏ nỗi cố chấp nửa đời
将烬星火是否太炽热
明日黄花会开败阡陌
晚风一遍遍替她述说
谁还记得谁能一笑而过
jiāng jìn xīnghuǒ shìfǒu tài chìrè
míngrì huánghuā huì kāi bài qiānmò
wǎn fēng yībiàn biàn tì tā shùshuō
shuí hái jìdé shuí néng yīxiào érguò
Kiệt: Nắm bụi lửa tàn có phải quá nóng cháy
Đóa cúc ngày mai sẽ nở tàn bên bờ ruộng
Lộng: Gió đêm một lần lại một lần thay nàng thuật rõ
Ai còn nhớ được, ai lại chỉ cười mà qua?
公子呀
可见石阶已覆满苔霜
鸿雁几渡这青天一方
十年来成全春闺梦一场
为何落个玉损消香
(却落个玉损消香 )
Gōngzǐ ya
kějiàn shí jiē yǐ fù mǎn tái shuāng
hóngyàn jǐ dù zhè qīngtiān yīfāng
shí niánlái chéngquán chūn guī mèng yī chǎng
wèihé luò gè yù sǔn xiāo xiāng
(què luò gè yù sǔn xiāo xiāng)
Kiệt: Công tử ôi,
Có thấy thềm đá đã phủ đầy sương rêu?
Thư hồng mấy lần đưa đến chốn trời xanh này
Mười năm đến tác thành một giấc mộng xuân khuê
Vì đâu rớt thành hương tan ngọc nát
(Lại rớt thành hương tan ngọc nát)
Tự Thế
Bạn vừa xem lời bài hát Tự Thế một sản phẩm của trên Lời bài hát TV. Website được thiết kế để bạn có thể dễ dàng nghe online Tự Thế, xem lyrics để hát karaoke Tự Thế thuận tiện nhất trên điện thoại cũng như trên máy tính.
Đừng quên mẹo để dễ dàng tìm thấy tụi mình bằng cách gõ từ khoá <tên bài hát> + lời bài hát tv nhé.