Lời bài hát
MĐ: Đường lên dốc đá, nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa
Lầu ông Hoàng đó thuở nào chân
Hàn Mặc Tử đã qua
HMT: Ánh trăng treo nghiêng nghiêng,
Bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương,
Như nức nở dưới trời sương
MĐ: Lá rơi rơi đâu đây,
sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn
HMT: Đường lên dốc đá, nhớ xưa hai người đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm, xót thương cho chàng cuộc sống phế nhân
MĐ: Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa qua hết
Trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan
N&HMT: Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tang thương,
Mà khổ đau niềm riêng.
HMT: Trời hỡi, làm sao khi khát đói
Gió trăng, có sẵn làm sao ăn
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phủ phàng
Trăng ơi! Trăng ơi! Tình trăng quá đậm đà!
Trăng reo thơ ca, lời châu báu kiêu sa
Trăng ơi! Trăng ơi! Mùa trăng ngày xưa ta đâu?
Nơi đây nhiều sương khói quá, nhạt nhòa vườn thanh năm xưa
Trăng ơi! Trăng ơi! Mùa trăng hứa hẹn hò
Ai mua trăng không? Lại đây tôi bán trăng cho
Trăng ơi! Trăng ơi! Vì trăng lòng ta rướm máu
Tương tư vần thơ biến dạng, mà nghẹn ngào niềm riêng
Hiu hắt sương thu, ai bẻ trăng làm đôi, cho nghĩ suy hồn thơ
Trăng ơi! Trăng ơi! Mộng Cầm ta đâu hỡi!
Mây có kéo bay qua mành, tình yêu ấy mênh mông
Hồn ta chấp cánh bay đi!
MĐ: Anh Trí!
HMT: Kìa! Mai Đình! Em đến thăm Anh đó hả?
Em có ghé nơi bác sĩ Tùng không Em?
MĐ: (Gật đầu)
HMT: Bác sĩ nói sao?
MĐ: Bác sĩ Tùng bảo! Em đến chăm sóc cho Anh!
HMT: Không cần đâu Em à!
Ở đây, có nhiều Y tá chăm sóc cho Anh là đủ lắm rồi!
MĐ: Nhưng những người đó, họ không thể nào chăm sóc cho Anh được nữa
HMT: Tại sao vây? Vì sự có mặt của Mai Đình à!
Vì Mai Đình đòi làm bổn phận đó! Có phải không?
MĐ: Em không đòi hỏi!
Nhưng bởi, không còn ai muốn ở gần Anh nữa
Em mới tình nguyện làm một kẻ hy sinh
HMT: Trời ơi! Cho tới giờ phút này,
Mà người ta, vẫn giấu kính bệnh trạng của tôi!
Người ta bắt tôi, phải xa lánh loài người
Người ta buộc tôi, phải cô độc
MĐ: Nhưng còn có Em ở bên cạnh Anh.
Bên Anh còn có Mai Đình mà!
HMT: Mai Đình! Mai Đình cũng chỉ là giai đoạn
Mai Đình cũng không thể ở bên tôi đến suốt cuộc đời
Nếu người ta bảo tôi mang một căn bệnh trầm kha, không thể nào chữa trị
Nếu người ta bảo, tôi mang căn bệnh cùi, bệnh hủi thì Mai Đình có ở bên tôi suốt cuộc đời hay không? Mai Đình nói đi!
MĐ: Anh Trí! Anh!
Anh đừng nói nữa mà!
HMT: Ghê tởm lắm phải không?
Làm sao Mai Đình dám nhận lời
Vậy thì! Hy sinh cái gì?
Tình nguyện cái gì?
Thế gian này giả dối hết!
HMT: Về đi! Về đi!
MĐ: Anh Trí
HMT: Tôi không cần ai thương hại tôi hết! Về đi! Về đi!
MĐ: (Khóc)
HMT: Ơ! Ơ! Tôi! Tôi thật là vô lý!
Xin lỗi Mai Đình!
Dù Sao thì, Mai Đình cũng khăn gói từ Quy Nhơn vào đây thăm tôi!
Đáng lẽ những lời giận dữ vừa rồi, phải nhường cho những lời an ủi!
Vậy mà! Đừng giận Anh nha!
Ờ! Cậu Phú đâu rồi Em?
MĐ: Cậu Phú vừa ra chợ!
HMT: Sao Mai Đình không đi chơi với cậu Phú?
Chợ Đà Lạt vui lắm! Em không quen cái nỗi buồn ở đây đâu
MĐ: Em không ham vui. Em đã quen rồi nỗi buồn từ thơ ấu
Biết đâu chừng Em sẽ buồn hơn cho đến hết cuộc đời
HMT: Mai Đình! Anh tưởng anh mang kiếp thi nhân, là gánh vác nỗi buồn của thiên hạ.
Không ngờ còn một người nữa, lại là Em.
MĐ: Anh Trí
HMT: Thiên hạ dều gọi anh là Hàn Mạc Tử
Sao Mai Đình mãi gọi tên tộc của anh?
MĐ: Vì Em đã quen với cái tên chôn nhau cắt rốn của Anh rồi
Giả lại, Em cảm thấy mình không xứng đáng gọi tên Hàn Mạc Tử
HMT: Mai Đình! Ngày nay có cái tên Hàn Mạc Tử ,là nhờ ngày xưa
Ngày mà! Anh còn làm thơ không tiền mua giấy mực
Em đã chẻ ống, lấy tiền mua giấy viết tặng Anh
NGÂM
HMT: Bài thơ năm cũ đâu rồi
Cho tôi xin lại mảnh đời thơ
MĐ: Bài thơ Em đợi Em chờ
Năm năm mới có bây giờ là đây.
HMT: Mai Đình! Em!
MĐ: Anh Trí!
HMT: Ơ! Em cầm giấy gì vây?
MĐ: Ơ!
HMT: Đưa Anh xem
MĐ: Không!
HMT: Mai Đình à!
MĐ: Không!
HMT: Mai Đình
Sao Em giấu Anh
Sao Em giấu Anh
MĐ: Em!
HMT: Đưa cho anh coi!
MĐ: Không được!
HMT: Đưa cho anh coi!
MĐ: Em!
HMT: Đưa cho anh coi!
(Giùng giằng)
MĐ: Không mà!
HMT: Hả! Chúa ơi!
Chúa đã trừng phạt con rồi!
MĐ: Anh Trí!
HMT: Tại sao?
Tại sao? Tại sao?Tại sao?
Tại sao? Người ta không nói thẳng với tôi là tôi mắc bệnh phong cùi
Tại sao? Người ta đưa giấy xét nghiệm cho Mai Đình mang tới
MĐ: Anh Trí
HMT: Tại sao? Tại sao?
MĐ: Anh Trí!
Anh Trí ơi, kể từ nay Anh không còn sợ cô đơn
Bên Anh, Em trọn đời, săn sóc đau thương
Buồn vui năm tháng, Anh sẽ tìm thấy ở bên em
Anh sẽ về lại Quy Nhơn, mà làm thơ ca tụng trăng vàng
HMT: Trăng của quê hương, vẫn nặng tình thương nhớ
Mà từ lâu, mong đợi, cánh chim, phiêu bạt giữa dòng đời
MĐ: Chẳng còn ai thương tưởng, như là em đã thương anh
HMT: Ôi! nhân tình thế thái là đây
Bên Anh giờ đây. chỉ còn có một Mai Ðình
Người mà tôi bỏ quên, suốt quảng đời đau khổ
MĐ: Những chuỗi ngày còn lại
Anh cho Em, là hạnh phúc lắm rồi,
Ðó là niềm vui. cả một cuộc đời.
HMT: Mai Đình!
Em mới là người bạn ân sâu nghĩa nặng
Anh phải tôn thờ suốt cuộc đời Anh.
MĐ: Anh Trí!
HMT: Hãy gọi tên Anh là Hàn Mặc Tử.
VỌNG CỔ
MĐ: Hàn Mặc Tử. Ôi ba tiếng đó. như trận bão kinh hoàng vừa thổi qua biển cát
Chỉ đem khô khan vào lòng sa mạc
Làm sụp đổ tieu tan những thành quách uy nghi, trầm mặc giữa điêu .tàn
Sự nghiệp thi văn, còn nằm trong, số kiếp dã tràng
Rồi đây, có ai còn nhớ đến tên Hàn Mặc Tử
Khi Anh quay về, sống lại với quê hương
Gần nữa cuộc đời, phiêu bạt tha phương
Anh đã bỏ quên, cái tên mình trong trí nhớ
Cái tên mà quê hương không còn xa lạ
Và đã in sâu, trong lòng dạ gái quê mùa
HMT: Mai Đình! Em đang hờn trách Anh, có phải vậy không
Phải mà! Anh đã tệ bạc với Em, suốt một đời con gái
MĐ: Anh Trí! Từ Qui Nhơn vào đây
Em chỉ mang theo một món quà nho nhỏ
Là tên của Mẹ Cha, để Anh không bỡ ngỡ lúc quay về
Và một bài thơ, nét chữ đ hunã nhạt nhòa,
Ðó là hình ảnh của Anh, còn để lại
Trong lòng người con gái, lúc lìa quê
Tuổi xuân thời, Anh đã dâng hết cho người ta
Giờ tàn phế, Em xin nhận về làm bảo vật
Chắc chẳng còn ai, đến đây giành giựt
Không lẽ đời Em, mãi chịu thiệt thòi.
Anh Trí! Anh Trí ơi!
Em đang ở bên cạnh Anh đây
Suốt bảy tám năm nay Em mới tim thấy được niềm vui nho nhỏ
Anh Trí!
HMT: Mai Đình! Mai Đình Em ơi!
Em đừng nói gì thêm nữa
Đầy đủ lắm rồi, ý nghĩa cuộc tương ngộ đau thương
Phải! Hàn Mặc Tử. chỉ là một bút danh thôi
Mà người đời có thể lãng quên đi khi nguồn thơ đã cạn
Khi Anh không còn tâm quyết, ca tụng, những vầng trăng sáng
Khi Anh đã là phế nhân, với kiếp sống tật nguyền
Bất diệt là cái tên Nguyễn Trọng Trí của Anh
Cái tên Anh bỏ quên, Em đem vào hồn trinh cất giữ
Ngày xưa Em đợi Em chờ, thật sự bây giờ, Anh nói tiếng yêu Em.
MĐ: Anh Trí!
Tìm vào cô đơn, đất Quy Nhơn gầy, đón chân chàng đến
Người xưa nào biết, chốn xưa ngập đường, pháo cưới kết hoa
HMT: Chốn hoang liêu tiêu sơ, Hàn âm thầm nghe trăng vỡ
Xót thương thân bơ vơ, cho đến một buổi chiều kia
Trời đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu?
MĐ: Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
HMT: Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng...
Lầu ông Hoàng đó thuở nào chân
Hàn Mặc Tử đã qua
HMT: Ánh trăng treo nghiêng nghiêng,
Bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương,
Như nức nở dưới trời sương
MĐ: Lá rơi rơi đâu đây,
sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn
HMT: Đường lên dốc đá, nhớ xưa hai người đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm, xót thương cho chàng cuộc sống phế nhân
MĐ: Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa qua hết
Trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan
N&HMT: Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tang thương,
Mà khổ đau niềm riêng.
HMT: Trời hỡi, làm sao khi khát đói
Gió trăng, có sẵn làm sao ăn
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phủ phàng
Trăng ơi! Trăng ơi! Tình trăng quá đậm đà!
Trăng reo thơ ca, lời châu báu kiêu sa
Trăng ơi! Trăng ơi! Mùa trăng ngày xưa ta đâu?
Nơi đây nhiều sương khói quá, nhạt nhòa vườn thanh năm xưa
Trăng ơi! Trăng ơi! Mùa trăng hứa hẹn hò
Ai mua trăng không? Lại đây tôi bán trăng cho
Trăng ơi! Trăng ơi! Vì trăng lòng ta rướm máu
Tương tư vần thơ biến dạng, mà nghẹn ngào niềm riêng
Hiu hắt sương thu, ai bẻ trăng làm đôi, cho nghĩ suy hồn thơ
Trăng ơi! Trăng ơi! Mộng Cầm ta đâu hỡi!
Mây có kéo bay qua mành, tình yêu ấy mênh mông
Hồn ta chấp cánh bay đi!
MĐ: Anh Trí!
HMT: Kìa! Mai Đình! Em đến thăm Anh đó hả?
Em có ghé nơi bác sĩ Tùng không Em?
MĐ: (Gật đầu)
HMT: Bác sĩ nói sao?
MĐ: Bác sĩ Tùng bảo! Em đến chăm sóc cho Anh!
HMT: Không cần đâu Em à!
Ở đây, có nhiều Y tá chăm sóc cho Anh là đủ lắm rồi!
MĐ: Nhưng những người đó, họ không thể nào chăm sóc cho Anh được nữa
HMT: Tại sao vây? Vì sự có mặt của Mai Đình à!
Vì Mai Đình đòi làm bổn phận đó! Có phải không?
MĐ: Em không đòi hỏi!
Nhưng bởi, không còn ai muốn ở gần Anh nữa
Em mới tình nguyện làm một kẻ hy sinh
HMT: Trời ơi! Cho tới giờ phút này,
Mà người ta, vẫn giấu kính bệnh trạng của tôi!
Người ta bắt tôi, phải xa lánh loài người
Người ta buộc tôi, phải cô độc
MĐ: Nhưng còn có Em ở bên cạnh Anh.
Bên Anh còn có Mai Đình mà!
HMT: Mai Đình! Mai Đình cũng chỉ là giai đoạn
Mai Đình cũng không thể ở bên tôi đến suốt cuộc đời
Nếu người ta bảo tôi mang một căn bệnh trầm kha, không thể nào chữa trị
Nếu người ta bảo, tôi mang căn bệnh cùi, bệnh hủi thì Mai Đình có ở bên tôi suốt cuộc đời hay không? Mai Đình nói đi!
MĐ: Anh Trí! Anh!
Anh đừng nói nữa mà!
HMT: Ghê tởm lắm phải không?
Làm sao Mai Đình dám nhận lời
Vậy thì! Hy sinh cái gì?
Tình nguyện cái gì?
Thế gian này giả dối hết!
HMT: Về đi! Về đi!
MĐ: Anh Trí
HMT: Tôi không cần ai thương hại tôi hết! Về đi! Về đi!
MĐ: (Khóc)
HMT: Ơ! Ơ! Tôi! Tôi thật là vô lý!
Xin lỗi Mai Đình!
Dù Sao thì, Mai Đình cũng khăn gói từ Quy Nhơn vào đây thăm tôi!
Đáng lẽ những lời giận dữ vừa rồi, phải nhường cho những lời an ủi!
Vậy mà! Đừng giận Anh nha!
Ờ! Cậu Phú đâu rồi Em?
MĐ: Cậu Phú vừa ra chợ!
HMT: Sao Mai Đình không đi chơi với cậu Phú?
Chợ Đà Lạt vui lắm! Em không quen cái nỗi buồn ở đây đâu
MĐ: Em không ham vui. Em đã quen rồi nỗi buồn từ thơ ấu
Biết đâu chừng Em sẽ buồn hơn cho đến hết cuộc đời
HMT: Mai Đình! Anh tưởng anh mang kiếp thi nhân, là gánh vác nỗi buồn của thiên hạ.
Không ngờ còn một người nữa, lại là Em.
MĐ: Anh Trí
HMT: Thiên hạ dều gọi anh là Hàn Mạc Tử
Sao Mai Đình mãi gọi tên tộc của anh?
MĐ: Vì Em đã quen với cái tên chôn nhau cắt rốn của Anh rồi
Giả lại, Em cảm thấy mình không xứng đáng gọi tên Hàn Mạc Tử
HMT: Mai Đình! Ngày nay có cái tên Hàn Mạc Tử ,là nhờ ngày xưa
Ngày mà! Anh còn làm thơ không tiền mua giấy mực
Em đã chẻ ống, lấy tiền mua giấy viết tặng Anh
NGÂM
HMT: Bài thơ năm cũ đâu rồi
Cho tôi xin lại mảnh đời thơ
MĐ: Bài thơ Em đợi Em chờ
Năm năm mới có bây giờ là đây.
HMT: Mai Đình! Em!
MĐ: Anh Trí!
HMT: Ơ! Em cầm giấy gì vây?
MĐ: Ơ!
HMT: Đưa Anh xem
MĐ: Không!
HMT: Mai Đình à!
MĐ: Không!
HMT: Mai Đình
Sao Em giấu Anh
Sao Em giấu Anh
MĐ: Em!
HMT: Đưa cho anh coi!
MĐ: Không được!
HMT: Đưa cho anh coi!
MĐ: Em!
HMT: Đưa cho anh coi!
(Giùng giằng)
MĐ: Không mà!
HMT: Hả! Chúa ơi!
Chúa đã trừng phạt con rồi!
MĐ: Anh Trí!
HMT: Tại sao?
Tại sao? Tại sao?Tại sao?
Tại sao? Người ta không nói thẳng với tôi là tôi mắc bệnh phong cùi
Tại sao? Người ta đưa giấy xét nghiệm cho Mai Đình mang tới
MĐ: Anh Trí
HMT: Tại sao? Tại sao?
MĐ: Anh Trí!
Anh Trí ơi, kể từ nay Anh không còn sợ cô đơn
Bên Anh, Em trọn đời, săn sóc đau thương
Buồn vui năm tháng, Anh sẽ tìm thấy ở bên em
Anh sẽ về lại Quy Nhơn, mà làm thơ ca tụng trăng vàng
HMT: Trăng của quê hương, vẫn nặng tình thương nhớ
Mà từ lâu, mong đợi, cánh chim, phiêu bạt giữa dòng đời
MĐ: Chẳng còn ai thương tưởng, như là em đã thương anh
HMT: Ôi! nhân tình thế thái là đây
Bên Anh giờ đây. chỉ còn có một Mai Ðình
Người mà tôi bỏ quên, suốt quảng đời đau khổ
MĐ: Những chuỗi ngày còn lại
Anh cho Em, là hạnh phúc lắm rồi,
Ðó là niềm vui. cả một cuộc đời.
HMT: Mai Đình!
Em mới là người bạn ân sâu nghĩa nặng
Anh phải tôn thờ suốt cuộc đời Anh.
MĐ: Anh Trí!
HMT: Hãy gọi tên Anh là Hàn Mặc Tử.
VỌNG CỔ
MĐ: Hàn Mặc Tử. Ôi ba tiếng đó. như trận bão kinh hoàng vừa thổi qua biển cát
Chỉ đem khô khan vào lòng sa mạc
Làm sụp đổ tieu tan những thành quách uy nghi, trầm mặc giữa điêu .tàn
Sự nghiệp thi văn, còn nằm trong, số kiếp dã tràng
Rồi đây, có ai còn nhớ đến tên Hàn Mặc Tử
Khi Anh quay về, sống lại với quê hương
Gần nữa cuộc đời, phiêu bạt tha phương
Anh đã bỏ quên, cái tên mình trong trí nhớ
Cái tên mà quê hương không còn xa lạ
Và đã in sâu, trong lòng dạ gái quê mùa
HMT: Mai Đình! Em đang hờn trách Anh, có phải vậy không
Phải mà! Anh đã tệ bạc với Em, suốt một đời con gái
MĐ: Anh Trí! Từ Qui Nhơn vào đây
Em chỉ mang theo một món quà nho nhỏ
Là tên của Mẹ Cha, để Anh không bỡ ngỡ lúc quay về
Và một bài thơ, nét chữ đ hunã nhạt nhòa,
Ðó là hình ảnh của Anh, còn để lại
Trong lòng người con gái, lúc lìa quê
Tuổi xuân thời, Anh đã dâng hết cho người ta
Giờ tàn phế, Em xin nhận về làm bảo vật
Chắc chẳng còn ai, đến đây giành giựt
Không lẽ đời Em, mãi chịu thiệt thòi.
Anh Trí! Anh Trí ơi!
Em đang ở bên cạnh Anh đây
Suốt bảy tám năm nay Em mới tim thấy được niềm vui nho nhỏ
Anh Trí!
HMT: Mai Đình! Mai Đình Em ơi!
Em đừng nói gì thêm nữa
Đầy đủ lắm rồi, ý nghĩa cuộc tương ngộ đau thương
Phải! Hàn Mặc Tử. chỉ là một bút danh thôi
Mà người đời có thể lãng quên đi khi nguồn thơ đã cạn
Khi Anh không còn tâm quyết, ca tụng, những vầng trăng sáng
Khi Anh đã là phế nhân, với kiếp sống tật nguyền
Bất diệt là cái tên Nguyễn Trọng Trí của Anh
Cái tên Anh bỏ quên, Em đem vào hồn trinh cất giữ
Ngày xưa Em đợi Em chờ, thật sự bây giờ, Anh nói tiếng yêu Em.
MĐ: Anh Trí!
Tìm vào cô đơn, đất Quy Nhơn gầy, đón chân chàng đến
Người xưa nào biết, chốn xưa ngập đường, pháo cưới kết hoa
HMT: Chốn hoang liêu tiêu sơ, Hàn âm thầm nghe trăng vỡ
Xót thương thân bơ vơ, cho đến một buổi chiều kia
Trời đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu?
MĐ: Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ
HMT: Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng...
Trích Đoạn Hàn Mạc Tử
Bạn vừa xem lời bài hát Trích Đoạn Hàn Mạc Tử một sản phẩm của Lê Như, Đào Vũ Thanh trên Lời bài hát TV. Website được thiết kế để bạn có thể dễ dàng nghe online Trích Đoạn Hàn Mạc Tử, xem lyrics để hát karaoke Trích Đoạn Hàn Mạc Tử thuận tiện nhất trên điện thoại cũng như trên máy tính.
Đừng quên mẹo để dễ dàng tìm thấy tụi mình bằng cách gõ từ khoá <tên bài hát> + lời bài hát tv nhé.