Lời bài hát
Nhấc điện thoại lên xem khung giờ 11h rồi còn ngồi giữa phố…
Tự hủy hoại cả bản thân mình….sau những lời cuối ta nói bữa đó…
Phố Sài Gòn hôm nay tắt đèn….và có một người khóe mắt cay hoen…
Xiết điếu thuốc ngắm làn khói tỏa…kèm theo vào đó 1 chút say men…
Em dạo này liệu có khỏe không…? Con…. tim giờ có ai gõ cửa?
Ngày ta xa còn bao điều nói…nỗi đau trong anh cũng chẳng nhỏ nữa…
Xin lỗi vì anh vẫn thường nhắc…đưa em vào trong những lời ca…
Không còn anh… thì ai sẽ thay những lúc em khóc đưa khăn mùi xoa…
Sài Gòn giờ thì đã se lạnh…em phải nhớ mang theo áo ấm…
Nếu có bệnh phải nhớ bản thân…cơm canh đầy đủ đừng ăn cháo trắng…
Khi ta cạnh thì anh còn nhắc….em buồn thì anh có lời khuyên…
Còn đâu nữa những ngày gian khó…mệt mỏi thì mình tựa ngắm trời đêm…
Còn giờ thì mỗi người mỗi bước….với anh thì nặng trĩu bàn chân…
Treo cảm xúc…có lúc bất động mọi thứ đổ sập…đến mức ngàn cân…
Giờ ngồi đây cùng hàng ghế đá…anh lại tự mình oán trách bản thân…
Mất một đời…lỡ cả một người….Khi em muốn đi anh chẳng cản chân…
Sài Gòn hôm nay tắt đèn cũng như đã giết cảm xúc một người…
Nhưng Sài Gòn thì cũng đâu biết….đã lấy của anh đi mất một đời…
Lời anh nói …chẳng có trọng lực…chỉ biết than thở với những người nghe….
Người không hiểu thì họ biết gì…ngoài việc là chọn trách mắng cười chê….
Và Sài Gòn cũng đã tắt đèn…Khi em có những cử chỉ xa rời…
Ngàn lý do thì cũng chỉ một …kết quả thì ta lại bước qua đời
Thành phố giờ chẳng còn nhộn nhịp…khi ta cũng chẳng là của đời ai….
Vậy xa nhau không một lý do ai là người đúng và ai người sai?....
Anh biết…. sau chia tay…. anh… là một người …tệ thật tệ…
Quên bản thân vào những cuộc vui…dù ai nói gì anh cũng mặc kệ.
Hôm qua thì say.. hôm nay sỉn…công việc mình làm thì cũng bỏ bê….
Tai ngoài tai anh cũng chẳng màn…cố chấp tuân theo những tiếng rũ rê…
Em thấy đấy…Sau khi chia tay…..vài mối tình với anh mập mờ…
Chẳng tới đâu…khi mãi đắm chìm…rồi khi nhận ra nghĩ mình thật khờ…
Rồi buồn thì nói ai nghe…..? Chọn làm bạn với làn khói xiết
Bản thân giờ cũng chẳng có gì…thì còn điều gì để mà hối tiếc…
Anh biết với những điều này… em nghe được thì sẽ không hay…
Và anh biết có nói bao lời…Sài Gòn thì cũng sẽ chẳng mong thay…
Anh đang chờ lấy 1 điều gì…? Khi cứ mỗi đêm cô đơn hỏi tới…
Hỏi về em thì anh lãng tránh chọn cách duy nhất im lặng khỏi nói…
Như tiềm thức…đã quá nhiều đêm anh đứng trước cửa để đợi em về…
Niềm hi vọng lớn lao tới mức… vẫn còn tin lời ta đã đem thề…
Những thói quen cũng đã đến lúc…anh học cách chấp nhận phải bỏ…
Em cứ bước cuộc đời thanh xuân tương phía trước vẫn còn trải đỏ….
Sài Gòn hôm nay tắt đèn…có một người ngắm trời sang đông…
Áo len anh tặng thời ta còn quen….bây giờ liệu em có còn mang không?
Lạnh buốt thấu đến tận tâm can….anh biết là ta chẳng còn như trước…
Gió Đông về thì cũng là lúc…anh cũng mặc kệ em vô tư bước…
Và Sài Gòn hôm nay tắt đèn cũng như đã giết cảm xúc một người…
Nhưng Sài Gòn thì cũng đâu biết….đã lấy của anh đi mất một đời…
Lời anh nói …chẳng có trọng lực…chỉ biết than thở với những người nghe….
Người không hiểu thì họ biết gì…ngoài việc là chọn trách mắng cười chê….
Anh biết…. sau chia tay…. anh… là một người …tệ thật tệ…
Quên bản thân vào những cuộc vui…dù ai nói gì anh cũng mặc kệ.
Em thấy đấy…Sau khi chia tay…..vài mối tình với anh mập mờ…
Chẳng tới đâu…khi mãi đắm chìm…rồi khi nhận ra nghĩ mình thật khờ…
Phố Sài Gòn hôm nay tắt đèn….và có một người khóe mắt cay hoen…
Xiết điếu thuốc ngắm làn khói tỏa…kèm thêm vào đó 1 chút say men…
Sài Gòn hôm nay tắt đèn cũng như đã giết cảm xúc một người…
Nhưng Sài Gòn thì cũng đâu biết….đã lấy của anh đi mất một đời…
Tự hủy hoại cả bản thân mình….sau những lời cuối ta nói bữa đó…
Phố Sài Gòn hôm nay tắt đèn….và có một người khóe mắt cay hoen…
Xiết điếu thuốc ngắm làn khói tỏa…kèm theo vào đó 1 chút say men…
Em dạo này liệu có khỏe không…? Con…. tim giờ có ai gõ cửa?
Ngày ta xa còn bao điều nói…nỗi đau trong anh cũng chẳng nhỏ nữa…
Xin lỗi vì anh vẫn thường nhắc…đưa em vào trong những lời ca…
Không còn anh… thì ai sẽ thay những lúc em khóc đưa khăn mùi xoa…
Sài Gòn giờ thì đã se lạnh…em phải nhớ mang theo áo ấm…
Nếu có bệnh phải nhớ bản thân…cơm canh đầy đủ đừng ăn cháo trắng…
Khi ta cạnh thì anh còn nhắc….em buồn thì anh có lời khuyên…
Còn đâu nữa những ngày gian khó…mệt mỏi thì mình tựa ngắm trời đêm…
Còn giờ thì mỗi người mỗi bước….với anh thì nặng trĩu bàn chân…
Treo cảm xúc…có lúc bất động mọi thứ đổ sập…đến mức ngàn cân…
Giờ ngồi đây cùng hàng ghế đá…anh lại tự mình oán trách bản thân…
Mất một đời…lỡ cả một người….Khi em muốn đi anh chẳng cản chân…
Sài Gòn hôm nay tắt đèn cũng như đã giết cảm xúc một người…
Nhưng Sài Gòn thì cũng đâu biết….đã lấy của anh đi mất một đời…
Lời anh nói …chẳng có trọng lực…chỉ biết than thở với những người nghe….
Người không hiểu thì họ biết gì…ngoài việc là chọn trách mắng cười chê….
Và Sài Gòn cũng đã tắt đèn…Khi em có những cử chỉ xa rời…
Ngàn lý do thì cũng chỉ một …kết quả thì ta lại bước qua đời
Thành phố giờ chẳng còn nhộn nhịp…khi ta cũng chẳng là của đời ai….
Vậy xa nhau không một lý do ai là người đúng và ai người sai?....
Anh biết…. sau chia tay…. anh… là một người …tệ thật tệ…
Quên bản thân vào những cuộc vui…dù ai nói gì anh cũng mặc kệ.
Hôm qua thì say.. hôm nay sỉn…công việc mình làm thì cũng bỏ bê….
Tai ngoài tai anh cũng chẳng màn…cố chấp tuân theo những tiếng rũ rê…
Em thấy đấy…Sau khi chia tay…..vài mối tình với anh mập mờ…
Chẳng tới đâu…khi mãi đắm chìm…rồi khi nhận ra nghĩ mình thật khờ…
Rồi buồn thì nói ai nghe…..? Chọn làm bạn với làn khói xiết
Bản thân giờ cũng chẳng có gì…thì còn điều gì để mà hối tiếc…
Anh biết với những điều này… em nghe được thì sẽ không hay…
Và anh biết có nói bao lời…Sài Gòn thì cũng sẽ chẳng mong thay…
Anh đang chờ lấy 1 điều gì…? Khi cứ mỗi đêm cô đơn hỏi tới…
Hỏi về em thì anh lãng tránh chọn cách duy nhất im lặng khỏi nói…
Như tiềm thức…đã quá nhiều đêm anh đứng trước cửa để đợi em về…
Niềm hi vọng lớn lao tới mức… vẫn còn tin lời ta đã đem thề…
Những thói quen cũng đã đến lúc…anh học cách chấp nhận phải bỏ…
Em cứ bước cuộc đời thanh xuân tương phía trước vẫn còn trải đỏ….
Sài Gòn hôm nay tắt đèn…có một người ngắm trời sang đông…
Áo len anh tặng thời ta còn quen….bây giờ liệu em có còn mang không?
Lạnh buốt thấu đến tận tâm can….anh biết là ta chẳng còn như trước…
Gió Đông về thì cũng là lúc…anh cũng mặc kệ em vô tư bước…
Và Sài Gòn hôm nay tắt đèn cũng như đã giết cảm xúc một người…
Nhưng Sài Gòn thì cũng đâu biết….đã lấy của anh đi mất một đời…
Lời anh nói …chẳng có trọng lực…chỉ biết than thở với những người nghe….
Người không hiểu thì họ biết gì…ngoài việc là chọn trách mắng cười chê….
Anh biết…. sau chia tay…. anh… là một người …tệ thật tệ…
Quên bản thân vào những cuộc vui…dù ai nói gì anh cũng mặc kệ.
Em thấy đấy…Sau khi chia tay…..vài mối tình với anh mập mờ…
Chẳng tới đâu…khi mãi đắm chìm…rồi khi nhận ra nghĩ mình thật khờ…
Phố Sài Gòn hôm nay tắt đèn….và có một người khóe mắt cay hoen…
Xiết điếu thuốc ngắm làn khói tỏa…kèm thêm vào đó 1 chút say men…
Sài Gòn hôm nay tắt đèn cũng như đã giết cảm xúc một người…
Nhưng Sài Gòn thì cũng đâu biết….đã lấy của anh đi mất một đời…
Thành Phố Hôm Nay Tắt Đèn
Bạn vừa xem lời bài hát Thành Phố Hôm Nay Tắt Đèn một sản phẩm của Tiến Đào, KaWaiiBi trên Lời bài hát TV. Website được thiết kế để bạn có thể dễ dàng nghe online Thành Phố Hôm Nay Tắt Đèn, xem lyrics để hát karaoke Thành Phố Hôm Nay Tắt Đèn thuận tiện nhất trên điện thoại cũng như trên máy tính.
Đừng quên mẹo để dễ dàng tìm thấy tụi mình bằng cách gõ từ khoá <tên bài hát> + lời bài hát tv nhé.