Mel: rồng
Đời phong ba lắm bụi trần hóa kiếp mây ngần đưa ta đến nơi là nhà người cho ta biết sống khiêm nhường
Tránh né khôn lường bôn ba biết nơi đâu là vực sâu
Người khôn ngoan chớ có hận thù phải phấn đấu lên dù bao nhiêu gió sương kia về đây mây mờ chọn
Cho ta cách sống yên bình phải quyết chí hết mình chung tay lên đỉnh cao mong đời bình yên
Ver shakhar:
Đói khổ dốt nát
Nhưng chưa một lần biến thân tàn
Đời cho thấu lắm điều phiền tốt ác
Bao nổi sầu kia đâu để bước chân hàng
Vững lòng tin vương mình vượt khốn khó
Trong lòng căn nhà là chốn đó
Đứng nhìn lên trời cao hỏi vì sao đời tao
Mãi chỉ thân gầy túi rỗng là vốn có
Khoác áo trên vai ta mang kiếp phong trần
Gió sương ta đang vác trăm lần
Sướng vui những thứ khác không cần
An yên là đủ mặc cho mắt thâm quầng
Ngồi nhìn đêm mưa tao cô đơn trên con phố đèn
Không ai bên ta nên phải cố rèn
Có bao gian nan vẫn cứ bước tiếp
Mong trời cao cho ta vươn khỏi kiếp số hèn
Mel rồng:
Gửi gió cuốn đi mây mù giăng lối mờ đưa ta về thề trong tim sống cho ngày mai một bước chí tâm trong người
Mang uất lòng chân không lùi đùi không rung đạp tung
Sống đắng cay thân tàn ngước lên thấy muộn màn đời đòi ta bao niềm vui nhưng ta nào có cố che đi nỗi
Buồn đói cơm đến thèm thuồng nhiều người ngân đặt lên mặt cân xăm chữ phong trần
Ver rồng:
Câu ngạn ngữ tây phương đem lòng phũ đau thương đừng vì lợi danh làm tư cách bị hủy hoại sống mãi u
Mê bấy nhiêu sao là trở ngại người đi người qua xa nhân loài làm loạn thế còn thương còn tha nên không
Còn cảnh cưỡng chế nhất nhì thời đầu treo giải cho cuộc chơi phải đừng lại thật đúng lúc để lòng nhẹ và
Được vơi đem khổ đau nhân lên gấp đôi ta vượt ải ảnh đời mình họa nhiều lần ta bị ngược đãi lời nói độc
Hại khi người khác bảo mầy sai bỏ ngoài tai và làm trái lại mà không biết mình là ai oán hận vô minh cho
Người ngoài kia e ấp giàu thì xăm nhập nghèo thì bị người che lấp lòng thì giẫu biết nhưng cố lấp là mình
Câm giận đến lúc phải sân hận moi móc hết bằng vài trăm
Mel rồng:
Gửi gió cuốn đi mây mù giăng lối mờ đưa ta về thề trong tim sống cho ngày mai một bước chí tâm trong người
Mang uất lòng chân không lùi đùi không rung đạp tung
Sống đắng cay thân tàn ngước lên thấy muộn màn đời đòi ta bao niềm vui nhưng ta nào có cố che đi nỗi
Buồn đói cơm đến thèm thuồng nhiều người ngân đặt lên mặt cân xăm chữ phong trần