Quê anh gánh hai đầu đất nước
Nơi bão dông, gió Lào, nắng luộc.
Nhưng tình người mộc mạc, thủy chung
Về Quảng Bình đi em
Nghe giọng nói mô tê răng rứa
Nhưng quê anh tấm lòng trọn trịa
Mắm muối, dưa cà... hạnh phúc vẫn đầy tay
Về Quảng Bình đi em, anh kể em hay
Chuyện tình Phong Nha, cõi trần, cõi mộng
Suối Moọc từ đâu, Thiên Đường gió lộng,
Sơn Đoòng đây, tuyệt tác giữa trần gian!
Về Quảng Bình nghe giọng hò khoan
Thẳng cánh cò bay cánh đồng Hai Huyện
Mái chè, mái ba, mái xắp, mái nện...
Dòng Kiến Giang xanh thơ mộng, ân tình
Về miền Trung, em ghé Quảng Bình
Nghe ca trù Đông Dương,
Lẫy Kiều Quảng Kim, hát sim, hò thuốc...
Đập trống Ma Coong, làm sao quên được
Đảo Yến - Vũng Chùa ru Đại tướng lừng công
Về Quảng Bình đi em, nghe chuyện kể bên sông
Mái chèo mẹ đưa giữa dòng sông trăng xóa
Cự Nẫm, Cảnh Dương... rào làng đánh giặc
Cổng Trời, Cha Lo, Trà Ang, Phu-la-nhích,
Hang Tám Cô... lưu sử sách muôn đời.
Anh kể em nghe chuyện đất, chuyện người
Nơi quê hương còn nhiều còn gian khó
Vượt qua bão giông dựng xây quê mẹ
Ơi Quảng Bình nghĩa nặng tình sâu.