Chúng ta giờ tại sao cô đơn quá
Tựa những chiếc lá rơi lẻ loi bên đường
Chẳng một nơi bám víu để bày tỏ nỗi thiết tha
Của một người cần ai đó thấu hiểu
Vẫn biết rằng, tình yêu không có lỗi
Là do khoảng cách đã làm tim lạc nhịp
Để rồi khi lặng im mới thấy bầu trời đêm
Chẳng có ngôi sao nào thuộc về chúng ta
Phải mất bao lâu, để thời gian có thể phai màu
Mất bao lâu, để mình vượt qua giông bão
Chẳng còn gì ước mong, chẳng phải khóc ngược dòng
Và những kí ức sẽ biến tan vào hư không
Nỗi đau này, thôi từ đây xin phép khép lại
Vì chẳng có ai, cũng chẳng gì là mãi mãi
Lỗi do mình đã sai, tình yêu vốn chẳng tồn tại
Giờ nước mắt xuôi dòng, giờ sát bên, chỉ còn lại cô đơn.