Tình này tựa ánh sáng mình thì là thiêu thân
Dẫu biết trước sẽ đau nhưng cứ đâm đầu vào
Giờ buồn sầu lang thang nhìn em bước sang ngang
Chuyện tình mình sang trang sương khói giăng ngút ngàn
Thương đôi vai em đôi vai hao gầy ấy
Nhớ lắm nhớ nhớ rất nhớ những ngày
Ngây ngô trao chiếc hôn, vô tư đan đôi bàn tay ấy
Thấy quyến luyến lắm chẳng nỡ xa rời
Câu chia ly cũng chẳng nỡ buông lời
Thương lắm những buổi chiều cùng hẹn nhau tới
Tình theo con gió mãi chẳng quay lại
Vương vấn muôn ngàn nỗi nhớ chẳng thể phôi phai
Đời chông gai em bước bên ai lắm nỗi bi hài
Ai?
Vì anh không xứng nên thầm cầu mong em sẽ yên bình nơi đó không có mưa giông
Xin lỗi vì đã không thể đưa em qua mùa đông
Em ơi anh chẳng thể trách số phận
Vì cuộc tình này vỡ tan là do đôi mình
dẫu có trăm lần ta cười vui
Cũng phải thua một lần đôi tay trao những sai lầm
Thấy xót xa lắm quyến luyến không rời
nhưng đành thôi vì trái tim em đã trao người
Chén tiêu sầu kia giờ đây cũng vỡ đôi thay cho vầng trăng.
Và lời xin lỗi chỉ là câu nói phảnh phất ngây trên đầu môi
Chẳng còn đâu những lời em nói , từ khi em xa rời tôi
Là phải tập quên dù hình bóng , cứ lắng mãi ở trong tìm thức
Từ danh vọng hay là vật chất , chỉ khiến ta chia ra làm đôi
VÀ
Anh giấu hết nước mắt vào bên trong đấy
Anh nép mình vào một góc ngây trong căn phòng
Nếu chỉ còn đêm nay , thì cho anh xin thêm một cơ hội
Để tiếp tục có thể có bên nhau , vì anh không muốn trái tim phải thêm đau
Anh chẳng muốn nước mắt ấy vẫn cứ rớt rơi
Đôi tay buông lơi , chẳng nói thành lời
Vì sau câu chia tay , tình này cũng chẳng thể lung lây
Baby em hãy luôn sống tốt với người sau
Giấu kí ức ấy anh chẳng muốn khui
Bao nhiêu đêm buồn đau anh cũng đã quen rồi
Phải quên đi ,là phải tập quên đi
Vì anh đây chẳng xứng đáng ở bên em
Em ơi em nhớ những lúc hẹn thề
Dẫu có khó trăm bề sao lối vắng ấy có mỗi anh về
Dẫu mai chia ly mù sương em ơi cuối con đường có anh còn thương
Giờ đôi ta chẳng thể nói nên lời chỉ biết trách duyên trời sao nỡ chút hết nước mắt trêu người
Hỡi ôi vật đổi sao dời nay em xa tôi rồi em ơi