Rạp phim tối chỉ đôi ba người xem xung quanh
Hai giờ khắc, ánh sáng đang lập lòe vây quanh
Từng khung hình còn chưa trôi vào sau ánh đèn long lanh
Người ta đã vội vàng bước qua thật nhanh
Một mình dưới bóng đêm đen tự nghe tâm can
Cho dù cố đến cuối cùng chẳng còn hiên ngang
Trời cao và rộng mênh mang bàn tay muốn che thế nào thì vẫn ngổn ngang
Ngọn gió thổi nhẹ qua ngỡ như là anh, xiết trong vòng tay em vẫn ấm môi mềm, tan vào thinh không để em đớn đau mãi gọi tên giữa màn đêm
Ngọn gió ấy làm em ngỡ anh ở đây, vẫn tựa vào vai nhau ngắm mênh mông này
Dẫu là không gian thời gian đứng yên giữa trời mây, vẫn là xa vòng tay…
Ngàn vì sao lúc đôi ta ước nguyện yêu đương
Đâu thể thấu, lỡ nhân duyên tan vội như sương
Đèn xanh vàng từng hồi như chuyện trò giữa nơi ngã tư
Một bóng dáng dần lạc hướng mang buồn thương
Ngàn lời nói chỉ đơn phương tự ôm riêng thôi
Luôn phải cố nước mắt cũng không được tuôn rơi
Làm sao trở về nơi ta ngày xưa lúc chưa đổi dời, lạc phía ngàn khơi
Ngọn gió thổi nhẹ qua ngỡ như là anh, xiết trong vòng tay em vẫn ấm môi mềm tan vào thinh không để em đớn đau mãi gọi tên giữa màn đêm
Ngọn gió ấy làm em ngỡ anh ở đây, vẫn tựa vào vai nhau ngắm mênh mông này
Dẫu là không gian thời gian đứng yên giữa trời mây, vẫn là xa vòng tay…
Ngọn gió thổi nhẹ qua ngỡ như là anh xiết trong vòng tay em vẫn ấm môi mềm tan vào thinh không để em đớn đau mãi gọi tên giữa màn đêm
Ngọn gió gửi lời em muốn trao về anh
Cả bầu trời trên kia cũng đang rơi lệ
Dẫu là thời gian không gian đứng yên giữa trời mây, vẫn là xa vòng tay…