Số kiếp bẻ bàng, người thương cũng quá phủ phàng
Em bước nhẹ nhàng, về nơi phú quý cao sang
Thân xác hoang tàn, giờ đây một mình anh mang
Duyên kiếp bẻ bàng, chỉ mình anh khóc than
Em bước theo chồng, mình anh ngồi ôm nhớ mong
Đã lỡ xuân thì, ngồi đây ai nhớ ai trông
Kí ức phai màu, Người đi để lại thương đau
Càng lúc càng sầu, mà lòng khắc sâu
Em ơi đừng lo, có anh đây rồi
Anh đang tơ vương, mà lòng còn thương
SỰ thật sau lưng, biết ai giải bầy
Người đừng oán trách, anh đã làm gì sai
Em ơi em ơi , nước mắt lăn dài
EM đi theo ai , bỏ lại mình anh
Đớn đau trong đời nào ai thấu đâu
Một lần đớn đau, Vạn lần khắc sâu
Đớn đau trong đời nào ai thấu đâu
Một lần đớn đau, khắc sâu nổi sầu