Em mỗi ngày vẫn đi con đường xưa, kỷ niệm êm đềm giờ xa xôi lắm. Em đã quên như chưa bao
giờ nhớ, quên hôm qua và quên cả anh. Em quên rồi buổi chiều loanh quanh, đạp xe song song
con đường dài biết mấy, dẫu nắng dẫu mưa mình vẫn đi về.
ĐK : Rồi nắng rồi mưa thoáng qua một cơn mơ, không lời chia tay không nụ hôn lần cuối. Câu
hứa ngày xưa thành lời buộc tội, em quen dần tháng sáu mùa mưa. Em quen dần vắng kẻ đón
đưa, và quen những bài thơ dang dở. Tháng sáu mùa mưa xóa một thời thương nhớ, xóa mất rồi
anh ở trong em./.