D.N.K:
Như mọi ngày ta vẫn đang thường ngồi
Uống cốc cà phê nhả ra vài làn khói
Giữa buổi chiều đông gió trên sườn đồi
Ngắm nhìn khung cảnh trong vòm tâm ảnh
Nhưng mà tìm không thấy đâu được người
Đến hết từng nơi mà ta từng cùng nhau
Không gặp mặt không nói thêm một lời
Người đến và đi đôi mắt ta lại lau
Thêm một người nữa khiến/ cho ta bị chìm sâu
Không một tung tích/ giữa mênh mông tìm đâu
Nhưng mà ta vẫn cứ u mê đâm đầu vào
Tạo ra một thế giới đau thương u sầu bào
Và giờ thì ta cũng chẳng tin /tình yêu thêm được nữa
khi mà sự tổn thương /liên tiếp không được chữa
Khi mà em đã chiếm phân nửa não thân hồn
Để anh lại tan tác nơi đây với bồn chồn
12h đêm ngồi Bass với điếu cần Cố để mà quên đi đau thương
Chìm sâu vào u buồn Tim như bất động
Các sợi mạch đang như tơ vương
My life is gone baby
Và anh chẳng tìm thấy được bản thân mình
Chắc là ảo giác maybe
So Nevermind thôi thì quên đi
Ừm hưmmmm
Yeah Cho anh có thể thấy được sự tồn đọng
ở trong tâm trí của em với anh dù chỉ một lần
Và sau cơn mơ tỉnh dậy từng mảng kí ức đã quấn qua đi
mà sao bản thân của anh vẫn thế cơ thể suy thoái và mai một dần
Anh không biết điều đó là gì nó đã từng xuất hiện trong chiêm bao
Liệu đó là một điểm báo hay là suy nghĩ của kẻ điên sao?
Và anh lại tin tưởng nó
cộng hưởng điều đó mà đâm đầu vào
và trôi vào trong
theo dòng trạng thái mặt thêm dạng tái rồi u sầu cào
Không thể không thể biết được đó là yêu hay chỉ là dối
Em cứ nhởn nhơ trêu đùa sao không một lần nói thẳng và chối
Trêu đùa một kẻ si tình điều đó với em là trò tiêu khiêu khiển
Nhưng em đâu biết rằng điều em làm nó cho anh có được sự siêu nhiên
Tạo ra trong anh tưởng tượng về những điều anh còn chưa từng nghĩ
Lấy bản sao của một người khác hoàn chỉnh bản thân mà anh từng ví
Rồi em chọn kết thúc nó bằng cách ra đi để anh giày vò
Và ngồi ôm trọn câu hỏi vì sao mình sai ở đâu để cố mày mò
Như mọi ngày ta vẫn đang thường ngồi
Uống cốc cà phê nhả ra vài làn khói
Giữa buổi chiều đông gió trên sườn đồi
Ngắm nhìn khung cảnh trong vòm tâm ảnh
Nhưng mà tìm không thấy đâu được người
Đến hết từng nơi mà ta từng cùng nhau
Không gặp mặt không nói thêm một lời
Người đến và đi đôi mắt ta lại lau
Thêm một người nữa khiến/ cho ta bị chìm sâu
Không một tung tích/ giữa mênh mông tìm đâu
Nhưng mà ta vẫn cứ u mê đâm đầu vào
Tạo ra một thế giới đau thương u sầu bào
Và giờ thì ta cũng chẳng tin /tình yêu thêm được nữa
khi mà sự tổn thương /liên tiếp không được chữa
Khi mà em đã chiếm phân nửa não thân hồn
Để anh lại tan tác nơi đây với bồn chồn
M.E.O:
Bắt đầu nỗi buồn, khi vòng lặp khiến đầu của anh lại thường xuyên quay cuồng
Bên mọi mối quan hệ anh quen mình là người hay nhường
Moi móc móc hết tâm can để đem trao đi rồi đến lúc khi bản thân mình cần lại chẳng biết tìm được ở nơi đâu để vay mượn
Đôi mi em đung đưa trong làn gió đông về
Những lời hứa vứt hết, chẳng màng bõ công thề
Dưới cái lạnh buốt giá anh toàn nhớ mong hè
Hình ảnh nàng còn lưu trong máy em mang bó bông kề
Dòng tin nhắn viết vội gửi đi
chẳng còn muốn xem lại và để ý nó từ ngày bao nhiêu
Anh như sống trong đống thị phi nhưng mặc kệ hết những lời ngoài tai và chỉ chống chế với lũ bạn rằng bởi đó là người ta yêu
Cảm xúc nổi trôi theo dòng hải lưu chạm tới
Những cô gái lạ, không nắm bừa ai tạm với
Cái tôi đủ lớn để tự vượt qua một mình
Dù biết vẫn khó mà rời, như tự mua dây buộc mình
Bao nhiêu lời níu kéo em chẳng thèm lắng nghe
Khuôn mặt của anh em nhìn chán chê
Không còn mắc mớ nỗi niềm sẻ chia
Mọi lí do đều được thoát ra thế này thế kia
Lặng mình lê bước với những vết thương
Tự dặn lòng thôi chẳng yêu với đương
Nhưng rồi anh biết sẽ lại đến lúc những cảm xúc tiêu cực về em khiến anh quay trở lại nơi này, sớm thôi