Đêm nghe tiếng chân qua thềm Em ngỡ rằng Anh trở về đây!
Tình nghèo cay đắng buồn vui bao tháng ngày no đói có nhau
Tim Em nhói đau vô vàn khi bóng người xa khuất trong đêm
Sao Anh bỏ Em một mình ôm gối chăn lạnh lùng từng đêm!
Em thương mến Anh thật lòng sao Anh đành phụ bỏ tình Em
Đời người con gái vào yêu luôn chân thành tha thiết biết bao!
Anh mê phố hoa rộn ràng bao bóng hồng khoe sắc thơm hương!
Anh quên tháng năm cơ hàn rau cháo cùng sớt chia thâm tình.
Em đây! Cô gái nhà quê sớm hôm ruộng đồng lam lũ cùng mưa nắng gió sương
Làm sao sánh với người ta,áo lụa quần là
chân guốc giày xe lớn nhà cao!
Đành thôi! Số kiếp bèo trôi đắng cay cam đành qua kiếp người trời cao đã trao!
Cầu mong Anh sánh với người ta ấm êm cuộc đời vui tháng ngày sống trong sang giàu.
Trăng khuya lẻ loi bên thềm Em vẫn ngồi nghe tiếng lá rơi
Còn gì đâu nữa mà mong mai pháo hồng nhà ai nỗ vang
Anh ơi nỡ sao phụ phàng khi Em nào có lỗi lầm chi?
Từ nay mất nhau trong đời ôm nổi buồn biết thuở nào nguôi!