Anh đã quen rồi, anh quen rồi.
Bao đêm cô quạnh vẫn mình anh.
Giọt nước mắt sâu trái tim,
nhòe vương theo tiếng thở dài.
Anh đã quen rồi, đã quen rồi.
Đôi ta hai đường cũng lâu rồi,
nhưng sao tim này vẫn hoài mong...
Chờ một ai nơi chốn xa,
dù vẫn biết chẳng thể nào
về lại với nhau như lúc đầu.
Đk:
Anh đã quen với nỗi cô đơn,
Anh đã quen với những kỷ niệm.
Sau những năm tháng đã đi qua, giờ còn riêng anh…
Anh đã quen cách sống một mình,
anh đã quen trên phố đông người.
Không còn ai khi mỗi đêm về gặm nhấm suy tư…