Bóng tối phủ lấy tôi đêm về.
Mượn rượu đắng khói thuốc say cố quên đời.
Cố gắng nén nỗi đau vùi sâu nơi đáy lòng.
Cớ sao khóe mi bỗng rơi lệ?
Chiếc bóng mổi bước ta giữa đời.
Buồn nhân thế trắng đen quá vô tình.
Anh em keo sơn nghĩa đệ huynh vai sát kề.
Nỡ sao danh lợi đổi thay lòng?
Giữa thế gian sống vô tình?
Hỏi mấy ai hiểu cho mình?
Anh anh em em thì thôi ta xin giữ lấy
Người ơi sao phôi phai thoáng qua tay?
Ngày xưa thế đấy..hứa sống chết không đổi thay..
Hứa mãi sớt chia ngọt cay..trở tay tựa mây bay.
Người quên hết những ký ức xưa cùng nhau.
Dẫu bão lửa luôn vì nhau. Nay vùi chôn biển sâu.
Trong đêm ôm nỗi đau mình tôi.
Tâm tư ai sớt chia đầy vơi?
Đường tôi bước phía trước mỗi tôi và tôi.
Chắc có lẽ chỉ vậy thôi..biết ai còn tin tôi?