Xa em
Nửa đêm, anh tỉnh giấc. Giật mình trong yên lặng. Lặng nghe bên ngoài cửa đóng, là bão về quăng mình cho sớm chớp rơi trong đêm lạnh rùng mình.
Lửa tắt đêm lạnh dòng lũ cuốn trào, biển rộng mênh mông đau đớn cô đơn. Màu trắng đâu rồi, màu đen đâu rồi và anh xa em lâu rồi. Ngọt ngào ấm áp em đâu rồi, đâu rồi.
Em tin anh em không biết sao xa em, anh chia con đường, chia bàn tay, chia giọng nói. Không còn những nụ hôn nuốt trôi bờ nước mắt. Để phải bước những ngày dài xa em.
Một sáng anh thức giấc, mặt trời xa khung cửa. Giọt sương lăn dài trên kính và nỗi buồn lăn dài trên khóe mắt anh trong căn phòng một mình.
Ngoài kia ướt lạnh, người đi theo dòng, mình anh thức giấc với nỗi cô đơn. Vầng trăng đâu rồi, vì sao đâu rồi và đêm cô đơn đâu rồi. Những giọt nước mắt em đâu rồi, đâu rồi.
Anh xa em, anh xin lỗi phải xa em. Xin chia con đường, chia bàn tay, chia giọng nói. Không còn những nụ hôn nuốt trôi bờ nước mắt. Để phải bước những ngày dài xa em.