Bông điên điển rụng ngoài sông, trách ai nỡ quên lối về
Bụi chuối hắt hiu, lạnh lùng gió cuốn mái nhà tranh
Dàn bầu ngoài sân, chén canh râu tôm ngậm ngùi
Hỡi người ơi… nước mắt em năm canh nhớ người
Quê nghèo nước mặn đồng chua làm sao giữ chân một người
Con trẻ nhớ cha, tiếng cười tắt lịm ngoài sân
Phố chợ người đông anh vui quên thuở cơ hàn
Bỏ mặc người thương, bỏ con sông quê bên lở bên bồi
Ơi.. có ai ngờ đâu, chuyến đò ngày xưa đưa anh đi .. đi mãi không về
Ơi.. có người xa quê ra thị thành nói rằng anh quên câu phu thê, vui trong giàu sang
Sao đành bỏ nhau, quên lời hẹn ước, quên con thơ tay ẵm tay bồng
Có đau quặn lòng khi nghe tiếng ầu ơ ?
Có đau quặn lòng khi nghe tiếng ầu ơ ?
Ầu ơ.. gió đưa bụi chuối sau hè, anh mê vợ bé bỏ bè con thơ
Chứ con thơ tay ẵm tay bồng, tay dắt Mẹ chồng chứ tay dắt Mẹ chồng nước mắt rưng rưng…