Đời từ muôn thuở, tiếng mưa có vui bao giờ!
Chuyện lòng tôi kể, cách nay đã ba mùa mưa.
Tôi đem tất cả tim nồng trao đến một người,
nguyện tròn thương tròn nhớ.
Nàng là trinh nữ tóc buông kín đôi vai gầy.
Một làn môi đỏ, mắt chưa vướng đau vì ai.
Chân son, gót nhỏ đi tìm hương phấn cho đời.
Trời xanh đã an bài.
Yêu nhau như bướm say hoa.
Đẹp như ước mộng vừa qua hết năm đầu.
Năm sau, mưa gió nhìn nhau,
nàng đã quên dần xa tình năm thứ ba.
Nhìn trời mưa đổ, thấy đau buốt cơn u hoài.
Tình là hoa nở thắm tươi đó nhưng rồi phai.
Khi xưa nếu chẳng đem tình chôn đáy tâm hồn,
thì nay có đâu buồn!