Miền Trung quê hương tôi ơi!
Giọt nước mắt vẫn tuôn rơi
Thương quê tôi nghèo, lam lũ phương trời
Bao năm mưa gió tơi bời
Từng phiến nắng mờ hơi sương
Thu về nương theo cánh gió
Điệu buồn rơi đầu ngõ
Trong nỗi đau chia lìa
Chạnh lòng người tha hương
Gửi chút tình cho nhau
Xoa dịu những nỗi đớn đau
Lặng lẽ, chênh vênh, dòng đời bể dâu
Thân xác rồi về đâu?
Hình hài như chiếc lá cuốn theo dòng nước trôi
Âm dương chia lìa đôi ngả
Đường chiều nghiêng bóng xế, trút mưa gần, mưa xa
Rơi bên dòng sông hiu hắt
Nhớ tiếng gà trưa vang vọng bến sông ngày ấy
Hoa cau vẫn rơi đầy ngõ
Chơi vơi biệt xứ, năm dài tháng rộng vẫn nhớ
Quê hương vạn lý xa mờ
Thời gian như chiếc bóng, trên lối mòn đã qua
Sương thu hoen mờ cỏ úa
Một miền quê nắng cháy, vấn vương từng cơn mơ
Giữa những bộn bề khốn khó
Nước dâng mờ xóa chân trời,
Miên man ngày tháng
Không sao níu chân thời gian
Biết ai còn nhớ thương miền Trung, mùa bão tố?
Hướng lòng về nơi quê Mẹ…
Biết ai còn nhớ thương miền Trung, mùa bão tố?
Miền Trung xa cách phương trời