Lúc em buồn anh làm trò hề để em vui , lúc em khóc anh là người lau giọt lệ rơi.
Mà cớ sao người lại nhạt nhòa, mãi vô tình … làm cho anh cảm giác mong manh.
Phút ban đầu tình thật đẹp phải không em?
Mà sao em nở xóa đi nét đẹp ấy.
Đã không còn những buổi chiều anh đón em về… vì giờ đây đã có ai đi cùng em…
Dãi nắng dầm mưa anh đây không ngại, chỉ ngại một ngày em sẽ đổi thay, để anh bơ vơ giữa những ngày dài, yêu thương nhạt phai sợ lắm cay đắng….
Em với người ta đang vui anh buồn, giống như một người yêu đơn phương em có nghĩ cho cảm giác anh không, đi bên nhau mà sao anh thấy, cô đơn.