Ver:
Ngay từ đầu anh đã không có được những quyền lợi làm người bên em
Lấy tư cách gì.. để nói.. để trách.. để buồn có phải không em
Không may mắn nên luôn xếp chót trong những đường đua hạnh phúc bình thường
Và luôn đau đớn dằn vặt bản thân tại chính mà nơi anh từng tin tưởng
Không phải là anh bốc phét...chỉ là anh ghét những điều trãi qua
Anh đã từng nghĩ...mình có 1 hạnh phúc ở cuối con đường em từng trãi hoa
Nhưng mà đó là lời nói dối một cách ngọt ngào còn hơn cả thật
Vậy.. nơi đây chính là điểm dừng mà ta có thể cùng đi xa nhất sao?
Em không cần phải trả lời.. hãy để người nghe thay lời em nói
Nhìn tâm trạng của anh rã rời thì ai cũng biết là vì em thôi
Có gì lạ khi 10 bài nhạc anh lại chỉ viết về 1 chủ đề
Và không khó đoán lắm.. khi anh sùng bái âm thanh của sự não nề
Đó là cách mà anh lựa chọn hay người như em đã chọn cho anh
Trước sau gì em cũng đổ lỗi anh nhận tất cả về mình cho nhanh
Đâu có làm sao.. đau 1 chút.. thêm tờ giấy và thêm ngồi bút
Anh đã có thể làm em ghi nhớ thật kĩ về nơi mà anh ngã gục
Hook:
Đâu ra..những nguyên tắc...là đàn ông thì không được yếu lòng
Anh sâu xa... và nghiêm khắc... nhưng biết điều gì anh vẫn còn thiếu không?
Là tâm tư cần trãi.. phải có người... ngồi đó lắng nghe
Nét trầm tư đầy ngang trái vắt ngang đôi mắt trong lặng lẽ
Khẽ thôi ngôn ngữ khi tâm trí của anh không lành lặn
Đừng bẻ đôi câu chữ thử 1 người làm bạn với ánh trăng
Khép nép cõi lòng ..thời tiết lại ép buộc nổi giông
Anh lại phải bép xép mỗi dòng.. thử hỏi có phải mệt mỏi không..
Ver:
Có loài hoa chưa từng nở rộ bằng cách nào đó đã vội lụi tàn
Có những điều anh chưa thổ lộ mà em đã vội quay bước sang ngang
Trang đầu tiên anh còn chưa viết mà em kết thúc như chưa bắt đầu
Có được em trong sự tưởng tượng để rồi sau đó lại lạc mất nhau
Nhạc Trịnh anh không dám so nhưng nét tương đồng em có thấy rõ
Là tâm can khuôn trầm nét lắng luôn bị chi phối từ trời mây gió
Đó là anh.. là lời nhạc mà không thể phát từ miệng ai khác
Em không thể tìm bất cứ nơi nào những lời trãi lòng sau nhiều xay xát
Khoác lác những lời này..em có thể nào đứng lại đây..
Nghe cho hết nốt bài này.. những lời nhỏ nhẹ nhưng lại cay
Không.. anh biết là em không thể bởi vì em sợ những điều chân thật
Như đứa trẻ sợ đạp mảnh vỡ khi mà vẫn còn đang đi chân đất
Xem anh như áp lực khi anh lỡ gửi trọn niềm tin
Em sâu xa như biển cả vẫn cứ lặng lẽ trong điềm tĩnh
Có phải anh không được ưu tiên nên cách duy nhất là phải ưu phiền
Chẳng ai muốn vạch lá tìm sâu để rồi cuối cùng làm trò tiêu khiển
Hook:
Anh là giải pháp không phải lựa chọn.. là giấy nháp dưới nét mực non
Là quyển sách đã được tinh gọn nhưng người đọc hiểu vẫn thấy cực đoan
Là áng mây dày đến mức tia nắng mặt trời không thể xuyên qua
Lại mang tâm hồn mà mỗi câu nói từ miệng của em có thể xuyên phá
Không phải là do khoảng cách chỉ trách ý nghĩa tồn tại nơi anh
Là số không 1 cách tròn trĩnh trong những câu chuyện em thường so sánh
Những lời nói không có giá trị.. nên im lặng có phải không
Vẫn là 1 người vui vẻ đâu đó còn lại 1 người cứ mãi trông