Anh của hiện tại, không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt
E đang vui hay là em đang buồn, cuộc sống thế nào anh cũng bỏ mặc.
Anh của hiện tại không vùi đầu vào những cơn say.
Nếu mà không vui thì châm điếu thuốc, tâm trạng sẽ ổn và đỡ hơn ngay.
Anh của hiện tại biết đặt mục đích sống vì tương lai.
Lo kiếm tiền, lo cho công việc chẳng có thời gian để mà nhớ thương ai.
Anh của hiện tại gánh nặng chữ hiếu đang đè trên vai.
Cha mẹ thì cũng đã già yếu đi, giờ làm bổn phận của đứa con trai.
Anh của hiện tại ghét sự ồn ào của những đám đông.
Thích sự tĩnh lặng ở bên ly cà phê cùng làn khói trắng ở trong góc phòng.
Anh của hiện tại sống khép kín không muốn sẻ chia.
Vì người a muốn kể hết nổi lòng thì giờ đã hạnh phúc ở bên kẻ kia.
Anh của hiện tại không ảo vọng chiều hoàng hôn tím.
Nếu có yêu có thương có nhớ thì cũng sẽ cất hết chặt vào tim.
Anh của hiện tại không mở lòng để yêu hăng say.
Như Sài Gòn ở trong thời covid từng bị phong tỏa ...và giăng dây.
Hook :
Đã từng buồn cũng đã từng đau. Đã từng lau đi dòng lệ nhòa.
Và Đã từng yêu em hơn bản thân, niềm đau thể xác a cũng kệ mà.
Nhưng bây giờ thì không thế nữa, vì a hiện tại trưởng thành hơn xưa.
Thấy e hạnh phúc ở bên ai, thì thật sự a cũng vui rồi.
Nhưng nhìn e âu yếm bên họ, thì làm sao a chịu nổi.
Niềm vui a ít nên không cho phép, nước mắt cứ mãi làm tổn thương môi.
Từ bỏ hết những thói quen cũ.
Vì bây giờ a biết tự thương mình rồi.
Ver2 : Anh không chọn phong cách cô đơn.
Chỉ là thanh xuân a từng phá nát, nên giờ phải để trái tim khô hơn.
A và e là phép lịch sự, nhưng a lầm tưởng đó là tình duyên.
Tự kéo về mình ngàn nổi tương tư. Tự làm mình khổ tự làm mình điên.
Em tuyệt vời như nàng công chúa, và anh ta chính là hoàng tử.
Nên yêu thương hắn đã lấy đi, để lại niềm đau anh phải tàn trữ.
Kẻ chung tình là tự làm khổ, nhưng vẫn cứ lụy suốt bao năm qua.
Để rồi cuối cùng cũng phải từ bỏ, khi người ta cần giờ cần người ta.
Tập cho mi anh không biết khóc,anh tập để đôi môi biết cười
Anh rèn luyện hết những cơ mặt, để nó quen dần với cảm xúc vui.
Bởi ngày đó nó sẽ đến sớm thôi.
Ngày e vui Ở trong lễ vu quy, ngày pháo nổ và cùng họ thành đôi.
Mình có duyên nhưng MÀ lại không phận, tự ủi an lòng Ừ thì cũng đành thôi.
Giây phút anh ta trao cho em, chiếc nhẫn cưới Ở nơi ngón áp út.
Có lẽ với e là điều tuyệt vời, nhưng đó lại chính là thời khắc, ấn định 2 ta xa cách biệt rời.
Anh xin lỗi GIỜ a phải nuốt lời.
A không thể chờ cũng chẳng thể đợi.
Không thể yêu e cho đến suốt đời