Thế gian yêu mù quáng
hợp tan cũng tại duyên với phận
cánh hoa đã vội úa
vội yêu ắt vội xa
Chốn hoa xuân mình ta
rượu cay chén cạn
Cho mình lần cuối được yếu đuối để buông xuôi
Người ra đi
Tình này thêm si
Nghẹn giấu tương tư khóe mi khóc vì
Vạn đêm say
Lòng chẳng khuây
Tổn thương người đâu thấy
Về bên nhau
Tình này thêm sâu
Mà chẳng thể khi hoa kia úa màu
Tình chơ vơ trọn kiếp trong giấc mơ tương phùng.