Ánh trăng phiêu du bay giữa khoảng trời bao la
Ngày đêm cứ như dài hơn
Anh thì càng them lạnh giá
Bao nhiêu nước mắt cứ tuôn
Ngày chia tay anh em có ngoảnh lại không em
Hay chẳng quan tâm gì nữa
Dẫu bước đi nhẹ nhàng
Đừng đưa mang nắng đi xa…
Vì anh không xứng đáng để yêu
Để thương em nhiều hơn
Không biết mai này liệu ta còn tiếc nuối
Chuyện tình ta tan nát từ đây
Từ những vết cưa của mây
Gây ra bão rông
Vệt nắng cuối mùa tiêu tan…
Chờ mùa đông đi, đợi mua cuân qua
Nhìn mùa hạ đang tới, ngang qua chiều thu
Dù gió có bay ngang qua từng đêm
Một chiều mưa bão ngày mà em nói
Dòng lệ còn trên mi của anh
Giông ngang mái đầu
Bông hoa rơi tuột khỏi tay…
Vì anh không xứng đáng để yêu
Để thương em nhiều hơn
Không biết mai này liệu ta còn tiếc nuối
Chuyện tình ta tan nát từ đây
Từ những vết cưa của mây
Gây ra bão rông
Vệt nắng cuối mùa tiêu tan…
Sao em lại dung phép chia tay
Đêm trăng hòa cùng những cơn say
Anh đau thật đau
Anh đau nhiều lắm đấy…
Hỡi thiên thần nơi đâu
Xin cứu lỗi linh hồn anh
Xin em ở lại nhìn anh , một chút thôi …
Đừng bật khóc ,
Với những đem dài trôi
Với những mơ mộng thôi
Vỡ nát thật rồi , mong người thật hạnh phúc
Em đã nói
Sẽ yêu mình anh
Sẽ thương chỉ mỗi mình anh
Sao giờ anh chẳng thấy
Được tình yêu ấy