Lặng Thầm Người Đi
Phố cũ còn đây, bóng em đâu?
Đèn khuya hiu hắt, đắng men sầu
Bơ vơ anh bước trên đường vắng
Nhớ dáng em buồn thức canh thâu.
Nhìn em, anh chẳng nói nên câu
Ra đi, em không nói thành lời
Nước mắt chảy vào trong đáy mắt
Anh mất em, mất cả bầu trời.
Tìm em ở đâu trên cõi đời?
Lang thang bao kiếp hẹn chờ nhau?
Người đi mãi mãi, xót lòng đau
Anh nhớ em, nhớ đến kiếp nào.
Đêm nay đường vắng, trời đầy sao
Như mắt em ánh lên đêm nào
Rồi lặng nhìn anh, người không nói
Tóc buồn buông xuống, nét xanh xao.
(Coda)
Anh biết giờ đây hương bay xa
Sao vẫn khôn nguôi nhớ nhung đầy.
Em theo với gió về núi ấy
(Out)
Khuất bóng hoàng hôn một kiếp người.