Hò...ớ...ơ...
Anh nói thương em dù sông có cạn
Chứ nước nổi tháng 10 lai láng tình anh
Nhưng nay sao lại nỡ đành
Quên câu từ giã đoạn đành bỏ anh
Đêm nhớ ai mà cứ mãi đêm dài
Sầu biệt ly thao thức từng canh thâu
Người về phương xa mang câu ca
Bỏ lời thề xưa trong cơn mưa
Nức nở canh trường sao lòng còn thương
Vương vấn tình xưa
Năm tháng trôi mùa nước nổi lên rồi
Mà biệt tăm con nước trôi về đâu
Cuộc tình bể dâu em thương đau
Phận nghèo đành trông anh sang sông
Thôi lỡ chuyến đò, mặc dòng đời trôi xô đẩy đời em
Chiều nay, anh ra đứng ở đầu sông
Thương cây lúa trổ đồng bông cớ
Sao em không về bến xưa?
Bỏ lại mình anh dưới mái tranh nghèo
Đêm về nghe tiếng tắc kè nỉ non
Người ơi! Người đã quên câu thề
Như lục bình trôi xa mãi chẳng về nguồn xưa
Có khóc than thì cũng lỡ duyên rồi
Buồn mà chi, cho lệ úa hoen mi?
Đò tình đau thương sao thê lương
Phận nghèo đời anh xem như xong
Trách hỡi ông trời gieo tình
Chẳng duyên như cánh bèo trôi.