Tiếng yêu thương ban đầu trở lại cùng ai
Ta trao nhau tình yêu gọi là chân ái
Nhớ thương trong đêm buồn nhìn hạt mưa rơi
Không nói ra bao tiếng ca xa rời rồi này
Thương ai cho ai bao nhiêu năm xót xa ai chờ
Yêu ai tin ai sao vô tâm đánh rơi câu thề
Đau thương gió đưa mang tình yêu đến nơi hoa tàn
Bi ai nhân gian cho người đành bước đi.
Cớ sao vô tình bỏ rơi mình lòng nàng đớn đau
Tiếng mưa u sầu mộng ngàn thu người nằm yên giấc
Ý chung nhân tình hóa vô hình lặng nhìn vỡ đôi
Nàng ra đi mang theo cô đơn khóc vì ai
Trách duyên đôi mình trớ trêu phận mình đành thế thôi
Tiếc thương mà chi thân xác kia cũng vì thiên ý
Kiếp sau tương phùng khấn xin ngừng dòng lệ đắng cay
Đoạn tình phai thiên thu mong ai ngóng chờ ai bức họa hình
Ta sẽ về vào một ngày không xa
Ngày mình hẹn ước sẽ không lâu đâu mà
Nhưng chiến trận quân địch đã bao vây
Lần này là cuối ta trao lại thư tay
Chỉ tiếc không thể đưa nàng lên kiệu hoa
Ngắm nàng son phấn dễ thương và điệu đà
Hát nàng khúc tích tịch tình tang
Muốn răng long đến đầu bạc chẳng hề rời xa
Tiếng đàn mê cung vọng vang hư ảo giác
Tự thân cô độc uống cạn ly rượu nồng
Để tâm hồn này phêu bạt nơi bụi cát
Mộng mơ hẹn ước cùng nàng dưới trăng tàn
Ngàn dặm muôn trùng ta mang nhiều trắc trở để được đón đưa nàng trở lại nơi chốn xưa
Duyên âm chia cắt màn sương còn che khuất bất biến luân hồi hình hài đâu vẹn nguyên