Thước đâu mà đo lòng người nông sâu…
cho bao nhiêu tiếng yêu cũng cạn tình…
kiếp sau hẹn nhau làm gì em ơi…saxophone
thì vẫn thế thôi… khác chi kiếp này…
Những câu thề non biển trời…
thế sao người quên mất rồi…
nay đã theo nước theo dòng hoa cứ trôi…
trong lòng này còn vươn vắng nhớ người ta…
Đang tâm người quên đi những năm tháng thưở hàn vi…
cứ như là mơ… cứ như là thơ… cứ như ta vẫn còn…
có thương gì đâu… có yêu gì nhau… hẹn nhau làm chi…
Đến bây giờ đây trái tim bình yên… để thôi còn nghỉ ngợi…
hỏi này ai ơi bao nhiêu lâu để có thể quên 1 người…
Trách ai giờ đây… trách thân mình hay trách duyên hay trách trời…
vỡ tan mộng mơ… mái tranh một đôi gọi nhau một sớm…
hóa mây trời bây… gió đưa về đâu lắm an yên trốn nào…
còn lại mình tôi gian đôi tay ôm lấy nỗi đau tháng ngày.
Ver:
Em đã bên ai có người thấy rồi kể anh nghe…
ôm giữ nỗi đâu sâu trong tìm thất chặt mãi trên xe…
trời không mây ngã bóng chiều tà…
cứ tưởng chừng như em còn đó…
vậy là khi đến lúc mình già vẫn mãi lạc nhau…
khi không từ bỏ… đêm thâu canh 5 canh 3…
yêu em môi hôn kêu sa… không ai mang theo hương hoa…
đi theo ta qua bao phông ba… người thương không còn đây…
trời xanh không còn mây… sông sâu đã thôi ngừng chảy…
5 năm tình bạn 8 năm tình sầu giờ lạc về đâu…
giờ lạc về đâu mà e tiếng sécaphon đó thật là sầu…
em có người thương em rồi… đứng chờ em hay ngồi…
đó mà em không về… Thôi anh không chờ em đâu người ơi…
em thương anh thì thương không thì thôi chẳng sao người ơi…
với câu hứa thầm thì… mắt rưng ướt cũng vì… nhớ thương quá em à.