ĐAM MÊ
Yêu làm chi khi nước mắt không còn.
Tâm hồn mình quá u hoài và buồn như đại dương.
Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức lời ru ngọt của đoạn trường.
Nhưng mà sao vẫn thấy nhớ nhung nhiều.
Những lần đợi gió sang mùa ngủ lạnh trên bờ môi.
Tìm vào khuya, ánh đèn mờ nhạt hoang dần phố gầy một mình thôi.
Đam mê ơi! Tha thứ hết cho người.
Từ đây giữa cuộc đời thì đường ai nấy đi.
Rồi một ngày mai, trên đường thiên lý nếu gặp buồn thì em nhớ không
những chiều có tôi?
Chôn vùi đi bao phút giây thiên thần.
Nhắc lại làm chi ngỡ ngàng vì còn đâu mà mơ
Bảo rằng không, trăm ngàn lần cũng không đừng nhắc lại quá xa rồi.