Mây bây làng gió đưa ta về ta về đâu
người có hỏi anh trả lời cớ sao em vội đi
trăm năm tương tư câu thề để nhành hoa phai theo làng gió
em mang cô đơn anh về nơi cố hương thương tình tôi
gọt sầu nhìn người đi mãi chẳng còn vương ai
trăng kia đã phai mờ để rồi người đi bước sang ngang
đoạn đường giờ này hiu vắng nhớ người đã từng trăm năm
gió lung lây tóc bay bay ánh mắt bao lệ cay
DK :
Trách ai giờ đây khi duyên lở cũng đành
nhành hồng đã phai em bước đi cùng ai
luyến lưu cũng chẳng đc gì tình say là tình tan vỡ
ánh chiều tà hoàng hôn lặng buông là những áng mây cô đơn đêm về
nhẹ nhàn buông đôi tay buông đôi tay dáng tàn phai
áo đã vội thay chim chẳng quay về đàn chạnh lòng thấy em đã bước đi thật xa
Bước chân kia người mang suy tư nơi dòng sông vắng em rồi
Vì giờ em đã bỏ người ở lại chẳng còn tiếng thương như phút ban đầu
giá như ngày xưa không quen biết nhau, giữa đôi sẽ chẳng buồn đau
Sang
Nguyễn Lê Sang
Ver Rap : chắc là tụi mình có duyên… nhưng mà phận thì không có
Hai trái tim giờ quá yếu ớt … thì làm sau vượt qua giông gió
Ngày gặp lại em bên người khác… còn anh thì vẫn cô độc
Cô gái năm xưa giờ xinh như hoa…anh như cây cỏ khô cọc..
Chẵng còn thương cũng chẵng còn nhớ… ta giờ đây đã xa lạ
Anh ôm nỗi lòng…giấu thật sâu đi … hết xuân rồi qua hạ
Chẵng giận hờn cũng chẵng than trách.. mặc cho em cứ vô tình
Anh vẫn là anh … luôn dõi theo em… từ phía sau như vô hình…
Anh tự thả mình theo làng mây trôi…sâu đáy lòng là nhiều lo âu..
tình mình.. quá nhiều ngã rẽ…thôi đành lặng lẽ mà bước qua nhau…
Nhánh hoa lục bình anh từng tặng em…giờ đã héo tàn… khi hoàng hôn xuống…
Nhìn nhau lần cuối … chúc cho em hạnh phúc…là câu nói dối lòng… anh có nào muốn..
Ngày em về…tô má hồng môi son...nhưng trên nét mặt …. là nỗi buồn….
Vì chữ hiếu… em đành chấp nhận… xoay chuyển tình ta…như cơn gió đổi luồng…