Giữ được em đi cùng anh tháng năm đã là điều anh thầm mong ước.
Khóc cùng em nhưng chỉ anh phải đau.
Anh biết rằng ánh dương phai tàn mau.
Khung cửa trắng xóa ngoài kia người ta thật xa lạ.
Và em dường như dần tan biến theo mây mờ.
Tìm đâu bình yên như thế nữa.
Đâu người thương để ngóng với chờ ôm đàn ngẫn ngơ.
Nếu bây giờ người nhận sai.
Có thể nào ngừng gặp ai.
Nếu như ta còn xa hoài mà người chẳng về.
Biết không còn được ngày mai níu giữ hoài lại càng sai.
Giờ anh mới thấu cho em nhiều thế nhưng bằng ai.
Nếu yêu một mà chọn hai thế tương lai sẽ là ai.
Cô gái anh thương tại sao lại là người thế này.
Tình như bức tranh đông người sao hoài buồn chán.
Đêm đến chỉ là vết thương sâu và anh.