Tại vì sao em cứ hoài giấu đi muộn phiền?
Ưu tư em lầm lũi, em lặng im.
Âu lo ngày một tăng cao Vậy tại sao? Tại sao? Tại sao lại không nói với anh?
Em giấu gì ở sau bờ môi?
Ai đó đã bắt em đi rồi
Anh không thể ở yên đây
Chạy thật nhanh, thật nhanh, thật nhanh, thật nhanh, anh sẽ tìm thấy em.
Mỗi ngày trôi qua thật khó khăn với người chỉ biết có bỏ cuộc.
Anh biết mọi thứ làm em thấy mệt mỏi, thể xác luôn ở trong trạng thái bó buộc.
Tụi mình từng cười, từng gây gổ, rồi lại bên nhau rồi lại xa cách.
Những gì anh muốn là được họ công nhận thằng nhóc 18 giờ vẫn còn phá phách.
Em chẳng tham vọng nhiều, mong ta có thể cùng sống giữa đời thường nhật.
Còn anh cố gắng khác biệt để người ta biết thành công trên kia có anh đáng để thưởng nhất.
Vì sao em buồn chẳng muốn nói chuyện?
Ta thành người lạ dù đang đối diện.
Không thể kiểm soát như muốn nổi điên.
Rồi ta lại nghĩ đến những lối riêng.
Em đâu còn kể về những ngày em vui.
Tại sao chúng ta phải dựa vào may rủi?
Tại sao mỗi khi nhắc đến chuyện tương lai thì 2 đứa mình lại cảm thấy cay mũi?
Ta đều biết rằng tin tưởng nơi nhau mới chính là cầu nối.
Nhưng giờ đây giữa chúng ta lại hiện diện những câu hỏi.
Tại vì sao em vẫn chẳng khác xưa điều gì?
Chỉ mỗi tình cảm đã vơi đi.
Anh đi tìm ở đâu đây? Để nhận ra, nhận ra, nhận ra là anh đã mất em.
Em vẫn cười rất xinh ở môi.
Ai đó đã bắt em khỏi tôi.
Anh sao thể giành lại em khi nhận ra
Người ngăn công cuộc anh tìm em lại là chính em...