Bóng đêm đã buông xuống não nề...
Bước riêng em nhiều năm đi về ...
Phố thênh thang nhưng sao trong em thật cay đắng!
Phấn son tô lên môi nụ cười như niềm vui mang đến bao người!
Nhưng rồi đêm về em thấy lòng...trống không!!
Tự mình thương thân mình con gái chẳng biết mai trôi về đâu?!
Sài Gòn ơi nếu chẳng mạnh mẽ thì yếu đuối có ai thương xót?!
Chỉ riêng một mình em thôi giữa Sài Gòn chơi vơi!
Em sợ mình lạc lối giữa cơn mê đời!!
Nhiều lần em đau đến mức tuyệt vọng...
Em khát khao một bờ vai ấm!!...
Ngoài kia dù trời mưa giông hay là ngày sang đông?!
Em vẫn phải cố diễn tròn vai tươi cười...
Rồi trong cô đơn em cố dặn lòng: " Cố lên cô gái nhỏ ơi!"
Đời người con gái mấy khi thanh xuân?!!....
"Ừ cố lên cô gái nhỏ ơi!!..."