Bài Hát: Mười Năm Nhân Gian
Nghệ Sĩ: Tiểu Yên
Nhạc Sĩ: Tuyên Chính
Ai từng châm đuốc đốt đi đoạn duyên
Chuyện xưa lưu dấu trên mặt tuyên
Mười năm tro cốt có vẹn nguyên
Số mệnh đảo điên
Ai, thưở hoa niên tấm thân lầm than
Chỉ trong cơn gió cuốn tan
Bức binh phong kia nay đã nhạt đi
Thưở hoa niên
Người đem đi tro cốt cố nhân xưa chất thành nỗi thê lương này
Hồng trần đã thôi không chút vấn vương hình bóng
13 năm ta tấu khúc vấn linh chỉ thấy xương khô chất chồng
Lại ngồi tiếp câu chuyện xưa, lắm trầm luân
13 năm thế gian phong hoa
Hôm nay lại đến ngày đứt đoạn
Rượu nhạt đi, ánh trăng ngày xưa sao cứ lâm ly
Nguyện vì người chém tan thiên hạ
Nơi yên bình còn nghe xướng ca
Chuyện nhân sinh có bao nhiêu năm sao cứ lưu tình
Nguy hiểm qua đi sẽ xong 1 chương
Thành cao mai táng trăm vạn xương
Tận thiên nhai vẫn trông về phương
Cố nhân ngày xưa
Nơi màu Vân Thâm tiễn chân người đưa
Nỉ non trong chốn bát hoang
Ta cười nhân sinh vốn lắm thị phi
Người xem đi
Hoàng hôn mang những vấn vấn vương vương chiếu rọi ánh trăng vô thường
Quỷ thần có nghe ta gõ chuông ngân 1 khúc
Từng thê lương trông thế thái nhân tình chỉ thấy nhân sinh bóng hình
Chẳng kịp nói câu chuyện xưa lắm thở than
Kề bên song ánh trăng hân hoan
Trung sơn chẳng thấy người rót chàn
Lại 1 năm ánh trăng ngày xưa trong chén lâm ly
Hàn giang tuyết có khi cô độc
Ta yên bình để nghe xướng ca
Người năm ấy có ai hương hỏa năm tháng sau này
13 năm thế gian phản loạn
Hoa hương tàn sự thế đa đoan
Trần tình khúc tấu lên vì ai bách lý hoa khai
Chỉ nhân gian có khi mỏi mòn
Nơi thương hải lệ trong mắt hoa
Người vò nát ánh trăng sinh tử vạn lý cương thường
Kìa núi tuyết tháng năm cô độc
Nơi sơn thủy tận cùng khắc ghi
Vạn trang sách đã hoen vàng đi chữ viết lâm ly
Còn câu nói cũng không lưu lại, kí ức này vì ai cuốn đi
Người đặt bút viết tiếp câu chuyện, để thấy hương vị