Anh lạc giữa những mơ hồ
Anh lạc giữa những giấc mơ
Giữa khoảng mênh mông là màu hoàng hôn đẫm buồn
Anh tìm thấy những kỷ niệm
Anh tìm thấy bóng dáng em
Nhớ nhớ quên quên nghe mộng về giữa đêm vắng
Đời người đã bước qua bao nhiêu năm
Buồn vui nhớ thương đi qua cùng thăng (trầm)
Có mối tình đầu nào, dài được trăm năm?
Buổi chiều hôm ấy nơi em bên anh
Giờ theo gió bay xa như tàn tro rồi
Những nỗi đau em mang, sẽ lưu mãi thôi
Vì anh không lắng nghe câu chuyện buồn,
Nước mắt em đêm ngày vẫn tuôn
Vì anh đã để em một mình,
Một mình khóc ướt đôi vai
Mái tóc buông dài màu mắt phai
Mãi mãi không về giữa sớm mai
Cho anh quay trở về lại, năm tháng phôi phai
Vì anh không nghĩ đau thương muộn phiền,
Quấn lấy em đêm dài triền miên
Vì khi ấy những cơn mưa về
Từng giọt buốt giá bên hiên
Vẫn chỉ em một mình đớn đau,
Chẳng có anh vỗ về phía sau
Giờ thời gian nếu trở lại, sẽ lắng nghe khi em đau (buồn)