Về trong màn đêm rất buồn, có lẽ đến lúc mình nên buông.
Sau bao năm tháng cô đơn trong chính ngôi nhà mình.
Cứ mãi trong nhau lặng thinh, ai sẽ là người nói trước?
Rồi ngày mai, ai nhớ, ai quên?
Về trong bình minh rất đẹp, nhưng đâu ai muốn cùng say.
Sau bao năm tháng loay hoay trong chính ngôi nhà mình.
Phải chi một lần chân thành, ta nói ra hết với nhau
Những gì còn che giấu thật sâu trong lòng!
Thời gian qua vội vã giết chết bao nhiêu đam mê,
dẫu cho kề bên như thế.
Có những hơn thua có những nghi ngờ làm cho niềm tin dần mất.
Một mình ta lặng lẽ với những yêu thương mong manh,
trái tim hồng lên kiêu hãnh.
Dù cho sai hay đúng, trong ta không còn gì hối tiếc!
Là do mình yêu quá vội, hay gặp chưa đúng người?
Để một đời còn lại cứ bối rối giữa cảm giác mông lung!
Giờ đây mình đi đến cùng, hay nhìn nhau thất vọng?
Một lần nào đó nếu ánh mắt chạm đến nhưng không còn gì muốn nói,
Là lúc ta hết yêu!!!