Bật máy tính rồi lại tắt... vì không chắc anh cần gì
Giữa nơi bề bộn của chốn online anh đã đánh mất một tri kỉ
À không...chẳng phải đánh mất chỉ là em đến và vội đi
Cũng như hàng trăm tình nhân từng trãi những cuộc tranh cãi từ lí trí
Lần này là em...không ai khác... anh không nhầm lẫn với một ai
Cô bé vô tâm nhất trên thế giới vô tình đâu đây còn sót lại
Em vẽ khung cảnh của ước mơ về một hạnh phúc giữa chân trời
Sau đó lại để mình anh thực hiện những điều ảo tưởng thật xa vời
Anh biết chắc bài nhạc này cũng như bao nhiêu bài nhạc cũ
Có thể tình cờ em vẫn sẽ nghe sau đó gom lại và gạt đủ
Câu chuyện ủ rủ của thằng nghệ sĩ chẳng phải vấn đề em quan tâm
Và đây những câu chuyện tình cảm động chẳng đáng khiến em để ngang tầm
Vì em mạnh mẽ trong tư tưởng...hay vì em chưa từng yêu anh
Hay tại do anh đã quá cần em và tỏ ra mình đang kém cạnh
Anh không tranh cãi với em điều này vì em tự biết là ai sai
Có thể là anh có thể là em.... Và cũng có thể chẳng tại ai
Anh không ngại nếu như phải nói em là điểm nhói trong tim anh
Vì trên cơ bản nhửng điều anh viết chỉ mình anh nghe và trốn tránh
Mỗi ngày anh vẫn nhắn tin một mình....những inbox không hồi âm
Nhưng chỉ cần thấy hai chữ đã xem anh biết thân nhiệt mình còn ấm
Anh vẫn sẽ gửi...em nghe đều những dòng link rap em không nghe
Anh để nỗi đau...này thấm dần một mình cảm nhận chứ không khoe
Vì đây là thứ hạnh phúc đau nhất mà anh cất giữ cho riêng mình
Cứ xem có người đã yêu em nhất trong số bọn họ và anh là điển hình
Anh biết em có rất nhiều nỗi lo....nhiều hơn dành cho thằng tự kỉ
Anh biết em có rất nhiều cái khó cần bỏ nhưng chỉ do anh tự nghĩ
Anh không buông vì...chỉ lí do là anh yêu em....
Gánh nặng trên vai anh chưa từng bớt trái lại từng ngày lại vội tăng thêm
Là người đi sau thời đại...nên tác hại chẳng hiểu được em
Anh mãi là người thất bại vì vướng lại chướng ngại bởi cửa màn đêm
Thêm một tình yêu với anh là thêm một nỗi nhớ
Cộng thêm hạnh phúc trong nỗi nhớ nhân thêm niềm đau mỗi lần chờ
Chờ một thứ không đến trong đời..chờ tình yêu không ai mong đợi
Nếu bài nhạc anh để không lời thì chắc cảm giác này không tìm tới....
Nhưng làm sao được....dòng suy nghĩ cứ mãi mông lung
Chữ trong đầu vẫn chạy lung tung muốn hòa trí óc anh vào không trung
Chẳng phải anh điên loạn chỉ là anh cố biên soạn...
Tìm những điều ngọt ngào từ em để ép nỗi đau phải chia đoạn
Một ngày nào đó...nếu tác phẩm anh viết có cạn lời.....
Cũng chính là lúc những tình yêu của anh đã rạng ngời.....
Hạnh phúc bên người nào đó...ấm áp ở một nơi xa
Nụ cười tỏa nắng còn đó ngồi lại nhấm nháp một vài câu ca
Mà do anh viết ra...từng chữ và từng dòng
Để nhắc lại những chuyện cũ cùng nhau ngồi thắt lại và dừng lòng
Nhưng anh xin em đừng khóc...nếu phút chốc chợt nhớ về anh
Hãy trả lại anh nụ cười vì đó là điều mà anh muốn em nhìn nhận
Rằng em đã sống thật tốt trên cái giá mà anh đánh đổi
Rằng em tươi cười mỗi ngày và biết bao nhiêu nước mắt em tránh khỏi
Vì nếu một ngày em khóc.... Anh sẽ lại bước gần em
Không chắc em cần..có thể xua đuổi nhưng anh vẫn phải gần em
Chẳng phải vì nghĩa vụ...trách nhiệm...hay thương hại....
Mà vì từ sâu trong lòng anh biết thật ra là mình còn thương ai
Anh biết không ai bước đến....để cho em tựa nhẹ bờ vai
Anh biết không ai dùng tay để gạt nước mắt trên mi em vương lại
Vậy nên anh đến... với tư cách là một người thế vai
Dù biết chỉ trong khoảnh khắc nhưng anh vẫn vui được thay thế ai
Lắng nghe những lời em nói... ngắm nhìn chuyển động đôi môi
Vuốt nhẹ lên mái tóc rối để mặc mùi hương cho gió cứ thổi
Nhưng có cơ hội đó không....hay chỉ dám nhìn em từ xa
Chỉ sợ nếu bước lại gần em lại bật dậy và quay mặt đi hối hả
Mà sao cũng được...chỉ cần biết nơi đó em ỗn thôi
m thầm nhìn em cũng tốt vì điều anh cần thật xa xôi
Luôn đứng phía sau yêu em...không để em biết anh tồn tại
Vì chỉ là người vô tình đâu đó gặp nhau môt lần em bỏ lại....