Phận mình anh biết không thể
làm sao với tới thân nàng
tình cảm ấy anh cố chôn giấu chẳng ai thấu
nhìn nàng vui bước bên người
chỉ là anh cố gượng cười
mà thật ra trong trái tim giấu muôn ngàn đớn đau
chỉ là tình đơn phương nên cũng chẳng dám ngỏ lời
để rồi em đi bên ai nơi đây anh bơ vơ lặng lẽ
ngày nào còn trông còn ngóng em sang ngang với chiều chưa tàn
thời thơ ấu trôi qua nhanh như làng gió
kiếp tương tư đêm về lại ôm mộng mơ
dù chẳng được chung đôi nhưng sao lòng hoài ngóng chờ
phận nghèo thì ai đem thương
mình ta lê bước bên đường
khóc than với trời
đời ta chơi vơi
Anh chưa từng nghĩ anh và em sẽ có 1 ngày xa nhau
để giờ gặp lại như người xa lạ vào những lần đi qua nhau
lúc em ra đi anh cố níu kéo nhưng chẳng thể giữ em lại
rượu đắng và thuốc cũng chỉ làm anh càng suy nghĩ thêm dại
giọt nước mắt anh nhẹ rớt đã ướt đẫm bờ mi
men say chỉ làm cho cảm xúc hoài dâng trào đi
nhưng biết làm sao vì với em anh chỉ là người thoáng qua
phận không đến duyên không màn phải đành ngậm ngụi chúng ta chẳng thể đi xa
chỉ là tình đơn phương nên cũng chẳng dám ngỏ lời
để rồi em đi bên ai nơi đây anh bơ vơ lặng lẽ
ngày nào còn trông còn ngóng em sang ngang với chiều chưa tàn
thời thơ ấu trôi qua nhanh như cơn gió
kiếp tương tư đêm về lại ôm mộng mơ
dù chẳng được chung đôi nhưng sao lòng hoài ngóng chờ
phận nghèo thì ai đem thương
mình ta lê bước bên đường
khóc than với trời
đời ta chơi vơi
hình em thơ nay xa khuất xa thật rồi
đọng lại đây bao nhiêu tháng ngày bên nhau thuở ấy
ngồi bên hiên lặng nhìn gió đông kéo về
êm ấm em mang đi đớn đau mình anh thấu
kiếp tương tư đêm về lại ôm mộng mơ
dù chẳng được chung đôi nhưng sao lòng hoài ngóng chờ
phận nghèo thì ai đem thương
mình ta lê bước bên đường
khóc than với trời
đời ta chơi vơi
Yêu thương sao quá mong manh
Để bao nỗi cô đơn đọng trong anh
Bên dưới trăng thanh
Lúc có em bên anh
Gió nhẹ nhàng rồi vụt nhanh
Ngày em ra đi anh hứa sẽ không buồn
Vậy mà giờ đây nước mắt anh rơi tuông
Chẳng thể nào mà quên sao
Ngày mình còn bên nhau
Giờ cách xa nơi đâu