Ngày đầy nắng, sao trái tim em lạnh băng
Đêm đầy trăng, sao lối em đi mờ giăng
Vì em tin những lời hứa sẽ cùng em trọn đời
Giờ phải khóc để nối đau ngày ngày tự vơi
Cả thanh xuân em gửi em trao a một phương
Nên hợp tan âu cũng là chuyện bình thường
Vì đâu ai, đời đời kiếp kiếp cùng ai chung đường
Tình yêu anh, giữ được em sẽ buông được
Ngày hôm ấy tháng ấy năm ấy, anh bỏ em chơ vơ nơi này
Nhớ một người, mà lén lút khóc khi bình minh tan trong hoàng hôn
Đợi chờ anh rêu phong một nơi, anh cùng ai yên vui một đời
Em bây giờ đầy đổ vỡ không là nàng thơ
Ngày hôm ấy tháng ấy năm ấy, anh bỏ em đi bên ai vậy
anh không cần, phải nói nữa em đâu còn ngây thơ như ngày xưa
Giờ tim em không vương không vấn, sao cùng anh đi qua hồng trần
Quên một người, đôi khi, chẳng cần duyên phận.