Như một thói quen
Nằm xuống đây và mây vẫn trôi trên mái nhà
Và kia là tiếng vui buồn
Giữa phố phường cách xa không cần biết gì
Có tiếng nõi khẽ
Có tiếng hát hay chính em là người hát tình ca
Và anh đến
Rồi em đến
Hát lên một khúc ca cho tình nhân
Như người mộng mơ
Mơ
Một giấc mơ
Trời nắng trưa hè khiến tôi muốn thấy người
Và bên ngoài gác hiên bàn kế bên là mấy câu chuyện về sự đời
Và tôi đã thấy
Em ở đấy
Giữa trời mây
Bên hàng cây
Rất vô tình
Hát cho mình
Không bước đi
Và em không muốn mất đi
Và em không...
Và tôi đã thấy
Em ở đấy
Giữa trời mây
Bên hàng cây
Rất vô tình
Hát cho mình
Không bước đi
Và em không muốn mất đi
Và em không…