LẠNH LẼO (涼涼)
Nguyên tác: Lưu Sướng, Đàm Toàn
Nguyên xướng: Trương Bích Thần ft. Dương Tông Vỹ (楊宗緯 ft. 張碧晨)
Lời: Lee Phú Quý
1. Thu sang nên về đêm phủ sương, trăm hoa rụng rơi
Đứng lặng thinh trông hoàng hôn
Chàng nơi xa xăm chờ ai
Ta dửng dưng cũng không thể quên
Như hoa kia lạnh băng, nàng sao buông tay giờ đây
Để lại mênh mang lòng ta
Vờ như ta không buồn thương “kính hoa thủy nguyệt”
Giả dối như thế!
[ĐK]
Màn đêm buông lạnh căm nhớ nhung thêm chất chồng
Như xuân kia hóa ra nhựa ôm lấy ta
Mùi hương hoa thoảng qua còn vương áo ai
Nhàn nhạt phiêu tán, cứ phiêu tán
Trời đan tâm làm cho cánh hoa tàn lững lờ
Hoa giăng giăng xuống đây làm ta tổn thương
Độ bao nhiêu tình kiếp độ bao sinh kiếp
Khiến con tim này như héo mòn ba đời ba kiếp
Cớ sao còn căm phẫn trong lòng ta
2. Xưa kia ta vì ai, mà nay hoa râm tựa mây
Tháng năm đang dai dẳng trôi mà sao thanh xuân vụt qua
Lưu lạc nhau, đã xa càng xa
Thương thay hoa đào kia đẹp xinh nhưng sao lạnh băng
Nở rộ sâu trong lòng ta
Để cho nhân duyên đời sau kiếp sau thành đôi
Rồi cứ lưu luyến
[ĐK2]
Lạnh căm trăm nghìn năm hóa ra như giấc mộng
Như hong khô mắt ta vì cơn gió qua
Giả như bao chuyện xưa mà ta cũng quên
Cửu trần nơi ấy cứ lạc lõng
Đào xa xôi còn xuân biết khi nao trở lại
Vi vu trong tán cây vì cơn gió qua
Trời trêu ngươi vì sao mà “hoa rơi cố ý” không may gặp ngay “nước chảy vô tình” như thế!
Kiếp sau rồi kiếp sau ta nguyện yêu