Ver 1:
Anh lạc trong làn khói trắng
Viết về em cuộc tình đã cũ
Hương nồng giờ là mặn đắng đối với ta giờ là quá khứ
Giữa 2 chúng ta chưa thể hoàn thành những khao khát
Những ước muốn em từng đặt ra về duyên nợ ta trọn nồng ấm
Đôi tay anh quá mềm yếu khi ngày đó chẳng giữ được em
Rồi tự bước về trong đêm khuya lắng trời tầm tã đổ những cơn mưa
Với anh giờ này chắc em chẳng còn nhớ đến
Vì một người mới , hạnh phúc mới thứ em chọn đã đến
Anh chỉ là kẻ ngu ngốc khi cứ giữ lại về phần riêng mình
Bản tính anh luôn là thế luôn cố chấp dù chẳng ra kết quả gì
Em biết đấy anh chỉ cứng rắn khi ôm lai buồn sầu
Tập cách buông bỏ chả được hoàn chỉnh tự cứu lấy về phần chính mình
Trang vở đã ướt nhòa vì những cảm xúc không thể kìm nén
Ngoài trời vẫn đổ xuống những cơn mưa như gieo lên anh những niềm đau đớn
Nước mắt anh hòa cùng với cơn mưa như con thịnh nộ đang tuân trào
Trong tận cõi lòng không còn bình yên như bức vẽ không gam màu
Mel :
Giờ đôi bàn tay đã xa thật rồi
Nếu kéo thêm đau lòng
Đôi bàn tay buông lơi nhớ thương làm chi hỡi anh
Tình duyên của ta đến đây đã hết ...
Xin người hãy về đi ...
Vì nơi trái tim em đã ko còn anh nữa rồi
Ver 2:
Anh đã từng ví em là làn mây ,hạnh phúc đem tới là khách mời
Từng là người thương đơm đặc nổi nhớ ,cố giữ khoảng cách cũng tách rời
Có lẻ thiên mệnh anh trách ông trời ,ta bắt gặp nhờ duyên số
Trái tim rung động đem lòng thương em ,hay trách lòng không kiên cố
Cho phép anh đem nổi buồn cất giấu ,để không nhân đôi vết thương lòng
Sẽ còn chẳng mây để mưa ôm chặt ,hạnh phúc mất hết vị hương nồng
Bức họa về mưa chỉ là hồi ức ,mây đã biến mất sau làn sương
Chẳng còn vướng bận thêm nhiều rào cảng ,thoáng nhớ về em lòng càng thương
Đôi chân nặng trĩu ráng bước ,đã thua cuộc từ ván trước
Anh vẫn ngồi đếm từng hạt mưa rơi ,thương đau anh gánh đã cán thước
Lời nhạc anh viết chắc cũng đã lâu ,dù không làm tròn đến nghìn câu
Hãy thử là anh em sẽ cảm nhận ,cảm giác khi ta ngắm nhìn nhau
Anh vẫn còn thương lắm em ,dù nước mắt rơi lại ngấm ướt
Với người từng thương em cho là cũ ,tờ giấy sang trang đã thấm nước
Hai từ "Hạnh Phúc" anh chưa định nghĩa ,vì nó không nằm trong sử sách
Nếu em là anh dù chỉ một ngày ,liệu em có vượt qua thử thách ?
(Mel)
Ver 3:
Là anh bất lực phía sau màn mưa, việc yêu em anh không đủ sức
Anh tự áp đặt mình là người thừa mang tình yêu vào trong tủ cất
Là anh sợ mất lòng tin vào em, mất cả câu thơ trên trang vở
Nhưng việc yêu em anh không từ bỏ ít nhất khi anh còn đang thở
Kệ tình dang dở em cũng chẳng cần thăm, anh tự ôm hết nỗi buồn đến ngàn năm
Nếu tim anh chính là thứ em cần đâm, dao nè cầm lấy vì anh chẳng bận tâm
Và để đổi lại nụ cười cho em, anh phải tự mang tim mình đi vứt thôi
Chẳng cần bận tâm chẳng cần phải buồn vì anh tự mình rút lui
Anh nghĩ như vậy là tốt rồi, em cùng với họ vẽ tương lai
Còn về phần anh à… em à em chẳng cần thương hại
Vì em là nắng còn anh là mưa, ta chẳng thể nào cùng xuất hiện
Uh đối với em anh chẳng là gì à thì em đã quên mất Nguyên
Nhành hoa đỗ quyên anh tặng năm nào chắc giờ tự tay em vứt bỏ
Anh cũng như nó sẽ tự vun trồng mặt dù cằn cỗi trên đất đỏ
Tự anh chọn nó chẳng phải tại em, tự chọn vì trí người nhận đau
Cái cớ ở bên anh còn không có, thì lấy tư cách gì cần nhau
(Mel)