chiều tàn chân mây
tưởng sẽ luyến lưu cũng chẳng ở lại
người mình còn thương
giờ như cánh chim bay xa đâu biết nẻo đường
chầm chậm trôi đi
thời gian đảo điên chẳng hết thăng trầm
đời người hợp rồi tan
buồn vui thế gian sớm đã in hằn
thương vì câu .. dù gian nan vẫn còn nhau
nhân duyên dẫu ngắn mà lòng sâu quá
ta ôm thương đau nên nhỏ bé
đến bình lặng
dòng đời như con sóng siết cay đắng
cuốn trôi đi giấc mơ ngày nào
từng dìu nhau vượt qua muôn bão tố
giờ đây quá xa lạ rồi
kiếp sống bôn ba làm em mỏi mòn
chẳng muốn bước thêm những gập gềnh phía trước
chỉ muốn ôm anh mà sống tháng ngày an nhiên
(chỉ muốn ôm anh mà sống một đời an nhiên)