Con đã từng nghĩ rất nhiều về đời... về những thứ con đang có trên tay
Những tâm sự không thể nói thành lời con chỉ biết đưa hết nó lên đây...
Là những lời nhạc, những dòng chữ nguệc ngoạc ở trên trang giấy
Là những bài hát không nên được phát vì bản chất xấu là thứ họ đang thấy
Họ là người thân là gia đình, là nơi con được sinh ra
Nhưng khi con lớn con muốn là mình thì lời con nói không ai tin cả
Vì trong mắt họ con là thằng báo đời sẽ không thể nào có tương lai
Là thằng có tiền án vì không nghe lời nên không đáng có được sự thương hại
Con đã từ chối mọi sự đùm bọc, sự chở che từ phía cha mẹ
Con đã lừa dối và từng lừa lọc, và phớt lờ mọi mối quan hệ
Con đã từng sống trong sự ngông cuồng, mọi lời khuyên con đều mặc kệ
Và đến khi gục ngã khi con chẳng còn gì con mới nhận ra có lẽ là quá trễ
Con biết... cha mẹ luôn thất vọng về con rất nhiều
Mọi lời nói phát ra từ miệng này đều là lời của thằng bất hiếu
Con đã bỏ đi không nói 1 lời vì người con gái mà con rất yêu
Người xưa đã nói đứa con cãi lời thì chuyện vấp ngã là chuyện tất yếu
Con đã sai... Con đã sai ngay từ đầu
Ngay từ lúc vác balo đi mà còn chưa biết là mình đi đâu
Sai từ lúc âm thầm quay về rồi lại ra đi không nói 1 câu
Sai từ lúc cúp máy không nghe khi đang còn feel với đám bạn nhậu
Con đâu biết giọt nước mắt mẹ rơi khi con trai mình đi xa nhà
Con đâu hiểu được cảm giác lo lắng sợ thằng con mình sẽ sa ngã
Con chỉ muốn chứng minh cho gia đình cho xã hội biết con là ai...
Nhưng con quên mất miễn liên quan đến mình thì... với họ tất cả đều là sai... là trái...
Sài Gòn dòng người đông đúc, luôn có dấu chân những kẻ lạ xa nhà
Đèn đường còn mở, là bóng dánh vẫn còn thấp thoáng những đứa trẻ lạ la cà
Con không còn nhớ chính xác đã làm mẹ buồn từ ngày nào nữa
Nằm đếm biết bao nhiêu tội lỗi con gánh mà không một lần bào chữa
Con không cần biết ngày mai mình đi về đâu
Con chỉ cần biết dù có thế nào anh em vẫn đi cùng nhau
Con chỉ cần biết như vậy thôi! Con đâu hề lo gì cho mẹ
Chỉ cần bản thân mình được thỏa mãn thì đâu cần lo gì cho khỏe
Mái tóc của mẹ đã bạc đi khá nhiều nhưng chỉ ở 40 tuồi xuân
Lao tâm, lao lực vì thằng con hư , chưa bao giờ thấy nản dù chỉ một lần
Con đâu cần biết, và con đâu cần thiết nghĩ về tương lai ngày mai chưa dần kiệt
Con chưa lần tiếc điếu cần dần xiết cho hết đêm nay, ngày mai mình tạm biệt
Con còn nhớ cái ngày con ra đi trong một đêm mưa rơi tầm tã
Nước mắt mẹ rơi đã nhiều hơn mua, đôi chân quỳ xuống như gần ngã
Mẹ nói con ơi con đừng đi
Ở nhà với mẹ muốn gì cũng được, không cần lo toan, không cần nghĩ
Và rồi con đã bước đi lạnh lùng mặc kệ mẹ đứng ở đằng sau
Lê chốn sài gòn hoa lệ, không còn thấy bóng dáng của mẹ ở gần nhau
Kiềm chế nước mắt chảy thành dòng
Tự nuốt cái tôi mình vào trong
Đôi lúc mềm yến con chạnh lòng
Tự nhủ với lòng phải thành công
Và rồi con đã bước đi lạnh lùng mặc kệ mẹ đứng ở đằng sau
Lê chốn sài gòn hoa lệ, không còn thấy bóng dáng của mẹ ở gần nhau
Kiềm chế nước mắt chảy thành dòng
Tự nuốt cái tôi mình vào trong
Đôi lúc mềm yến con chạnh lòng
Tự nhủ với lòng phải thành công