Ánh bình Minh vừa lên thấy em kế bên anh muốn gọi tên người thương bấy lâu vấn vương
Là ngày hôm ấy anh đã thấy được nụ cười ấy trên bờ môi anh mắt thơ ngây vậy chắc em chỉ vừa mười mấy í i
Là em đấy em đã lấy mất anh từ đây ta từ đây như gió như mây
Vậy cứ yêu như lá như cây í i i ì
ĐK
Em cứ như thiên thần trong ánh nắng mai
Sương phủ bao đêm dài như lòng đang nhớ ai
Người con gái tựa bờ vai chẳng thế chia hai
Những phút giây ban đầu chẳng có bao lâu
Bên nhau đến khi bạc đầu chẳng cần ai nữa đâu
Trời mưa ngâu dù bao lâu mãi yêu em đậm sâu
RÁP
Hêy em ơi anh không thể nói thành lời
Dù bao nhiêu sóng gió trên đời thì anh cũng chẳng phai phôi
Không cần mật ngọt đầu môi chỉ cần ta cùng chung lối
Riêng em duy nhất trên đời anh chỉ yêu mình em thôi
Và đôi mắt em là thiên đường để cho lòng anh nhớ thương
Hai đứa học chung một trường lúc học về cũng chung một đường
Tình anh như là đại dương như con thuyền đổ về một hướng
Yêu thương rồi phải lên phường người ta gọi là tơ vương
Là vì em anh đem tất cả tình yêu thương của mẹ cha
Nên em đừng có nghĩ là anh chỉ nói lời ba hoa
Anh không có như người ta khi cua ai thì cũng nói là
Nhà anh đã có tất cả nên em đừng có lo xa
Và anh là con nhà nông quanh năm chỉ có reo trồng
Em đã đến tuổi lấy chồng và anh đã hết tuổi lông bông
Bao giờ cho tới mùa đông và em có muốn anh làm chồng
Đôi má em đã ửng hồng là em chịu anh rồi phải không