Người về, một mùa thu gió heo may.
Về đâu, có nhớ chăng những vì sao long lanh,
đưa tiễn người một đêm không trăng.
Nói sao nên lời, lòng buồn như chiều rơi.
Như trong đêm khuya, những buớc chân qua thềm gợi niềm thương nhớ vô vàn.
Người về, đường đi kết gió trăng sao.
Người đi có biết chăng trong chiều nay bơ vơ?
Nghe lá thu vàng rơi bâng khuâng...
Bước chân ai về, chừng thời gian ngừng trôi.
Như quên đêm khuya, để gió sương thêu thùa thầm làm ướt áo vai gầy.
ĐK:
Người về chiều mưa hay nắng,
Sao để khói lam chiều như se chùng màu không gian...
Người về dòng sông thương nhớ,
để bến vắng con đò buồn mong người, người hay chăng?
Người là vì sao nhỏ bé,
Ta mãi ước cho lòng là một bầu trời xanh xanh.
Người về lòng ta thương nhớ,
Ta khẽ hỏi đưa người về hay thầm người đưa ta.
Người về, người về đâu nhớ ta chăng?
Người ơi, mỗi lá thu rơi làm ta bâng khuâng...
Như áng mây chiều lam trong sương.
Bước đi âm thầm, lòng buồn như thời gian.
Nghe chăng thu ơi, để lá rơi chi hoài
gợi niềm thương nhớ ai nhiều...