Ánh trăng vàng dẫn lối
Soi bóng ai cuối trời
Ký ức tựa mây trôi
Cố nhân sao chẳng đợi
Vì mơ mộng duyên tình
Chẳng thể nào ngừng nhớ
Cố chấp ngàn lần nữa
Cũng chỉ là định mệnh
Ngàn năm trăng sáng khó phai mờ
Muôn kiếp vẫn đợi chờ
Trót yêu trót say mê cuộc tình lỡ
Mình ta ngồi trong đêm ngẩn ngơ
Chẳng biết than trách vui hay buồn hay nhớ
Chén rượu cay khóe môi
Từng dòng lệ tuôn rơi triền miên
Rồi cũng qua... khi ánh dương tan biến nơi cuối chân trời phiêu lãng
Chuyện ân oán khi xưa đã không còn
Đừng nhắc chi nữa cho lòng càng thêm đau
Ánh trăng vàng dẫn lối
Soi bóng ai cuối trời
Ký ức tựa mây trôi
Cố nhân sao chẳng đợi