Ver: Vinh
Em! Anh buồn em có biết
Bốn bức tường mười hai giờ đêm cảm giác cô đơn này khó diệt
Chẳng có gì là ngẫu nhiên cả Ta thả linh hồn cho sự thiết tha
Của bản nhạc buồn ta say nghiên ngã Nỗi nhớ về em trong đầu diết da
Và ta chẳng biết gió đưa mây về đâu
Ta xin gửi gắm một chút kỉ niệm ngày có mưa bay kề nhau
Để lòng thôi nặng, mắt thôi cay
Đời khó đoán vì mới mặn nồng nhưng giờ ta lại lạc mất đôi tay
Ta đâu cần nghe lời giải thích, ta cứ đâm đầu vào cơn say
Đến khi tỉnh lại chỉ có một mình tự hỏi còn đau nào hơn đây
Ta tự dặn lòng mạnh mẽ nhưng đời muôn ngàn chông gai
Cuối cùng vẫn ôm lặng lẽ nước mắt tuông tràn trông ai
Ta biết thơi gian không dừng lại Giống như ta không ngừng chạy
Mãi đuổi theo em một cô gái diễm lệ như hoa trong rừng vậy
Nhưng rồi ta quên là quanh em còn bao nhiêu ong bướm
Là ta bon chen để rồi tự luyến những điều toàn cao siêu không khớp với thực tại
Là ta bị bỏ lại phía sau Ôm quá khứ rồi dần gục ngã cứ như là cỏ dại tía màu
Thắt cõi lòng mắt mỏi trông mắt môi nồng chắc đã không
Chắc giờ đã không còn đây nữa
Và mãi sau này chỉ ta cô quạnh mang vác nỗi lòng toàn mây mưa
Ta thèm từ sâu trong thâm tâm Một lần nữa không còn xa xăm
Tay em còn trong tay ta nắm Nhưng cây hy vọng mình ta chăm
Thì biết làm sao đây...biết làm sao đây
Midtro:KindyA
Bài nhạc vẫn chưa kết thúc.. đừng vội tắt ở 1 phút 50 ...
Chỉ là ngưng 1 nhịp để anh vừa kịp gắn mic đeo phone
Alo... em nghe rõ chưa em nhở
Để anh đọc tiếp bài văn tự xự trên 1 nền beat còn dang dở
Và..
Ver KindyA:
Đây... là 1 phần nhạc.. 9 phần hồn
Anh đưa em vào tâm trí đó là sự thật mà chẳng cần đồn
Anh từng sai trong hệ tư tưởng đã đưa tay hái 1 nhành hoa
Nhưng sau nhiều đêm... mất ngủ.. anh chợt nhận ra đó là 1 cành trà
Tức cười là.. anh lại nghiện...sự bao biện một cách tự nhiên
Tách lời khuyên ra 1 cuốn tự truyện một cách tự tiện rồi lại tự phiền
Anh tự điền tên em ra giấy rồi lại biến đổi 1 cách lung tung
Vì đó là anh.. thương tổn nhưng vẫn tỏ vẽ mình đang ung dung
Anh và em không chung lối nhỏ em cứ chối bỏ anh cũng chã sao đâu
Chỉ là anh...cố chấp... thắp nổi nhớ trong những ngày đau đầu
Nỗi sầu không tính bằng thước... giọt nước mắt không tính bằng ly
Phố đêm này anh thẳng bước... ngước mặt tự hỏi anh đang cần gì
Và... anh ... cần giai điệu... sự êm dịu... trong thâm tâm
Anh cần ai gánh chịu... từ ngữ cách điệu trong những âm trầm
Nhưng sai lầm tiếp sai lầm em âm thầm thích âm bổng
Đôi tay của em ai đang cầm chắc anh nhầm nên cảm âm hỏng
Vậy nên.. Đêm...là khung giờ anh mơ về
Anh mơ về em theo phần nghĩa đen.. chứ phần nghĩa bóng anh chớ hề
Vì luôn cảm nhận nỗi đau từ em chứ chưa chứng kiến được vai kề
Cũng như em thấy tại sao bài nhạc này anh phải chia thành 2 vế
Bởi vì..Sâu trong tiềm thức... anh tìm thức...và kìm tức
Khi mà cầu vồng đổ thêm mực là thứ phiền phức mà anh tìm vứt
Nhưng biết làm gì.. hơn đây.. khi mà tìm hoài anh chẳng thấy
Đành phải chung sống với những cảm giác có chút mùi vị của đắng cay
Outro:
Giờ.. mình chia tay .....chẳng thể quay về....
Sao vẫn cứ cần nhau...như ngày hôm qua