Intro:
Chuyện tình chúng ta nay đi về đâu
Khoảng khắc quay lưng nhìn nhau thêm một lần cuối
Giọt nước mắt rớt khẽ bờ mi
Nụ hôn cuối ấm áp trao người
Rồi mai hai lối đi không cùng nhau
Ver 1:
Em ơi bao lâu để quên được em khi ngày hôm nay anh buồn đấy
Mất bao lâu để quên nụ cười thời gian bên nhau anh thường thấy
Mất bao lâu cho một bản nhạc phải viết bao nhiêu mới đủ dòng
Đã khá lâu cho một cuộc tình dây dứt nơi anh luôn phủ lòng
Đã khá lâu anh chưa từng ôm ,chưa từng nắm đôi bàn tay ấy
Đã khá lâu anh chưa từng hôn ,chưa từng uống nên chẳng say mấy
Anh đang mệt mỏi khi phải giải đáp ,từng dòng suy nghĩ về người thương
Anh phải viết phải viết rất nhiều tiểu thuyết như dày đến tận mười chương
Anh nhủ lòng phải thật mạnh mẽ ,để thương đau này dừng hết
Nhói và đau đến từng tế bào ,khi xóa yêu thương đến từng vết
Anh đã cố đã cố rất nhiều đổi lại nhận được gì đây
Khi con tim đã dần hóa đá ,còn phần lý trí thì say
Bằng chứng có được từ ở nơi anh là vết thương đã có hình xăm
Sẽ không phai dù đến nghìn năm ,đến hết kiếp này vẫn đợi tình thâm
Và có lẻ em không biết được tổn thương sẽ cảm giác thế nào ?
Là đơn độc hết cả hành trình ,cùng với cõi lòng đang thét gào
Mel :
Ký ức xưa vỡ tan theo hạt mưa
Chỉ còn em nơi đây chờ anh những chiều mây buồn
Dòng sông vẫn mãi lặng lẽ trôi
Nhành hoa vắng héo úa bên kia đồi
Trong cơn say tìm nhau nơi nào để thấy
Tình xưa không trọn ,giống như lời tình ca
Người chết theo tình, lời ca trôi vào dĩ vãng
Yêu .... hay là cách xa thì lời ca cũng vẫn đau thương mà
Chuyện tình tôi ... trôi theo ngàn khơi
Ver 2:
Anh chẳng muốn mình khóc ,nhưng sao nước mắt lại càng tuông
Nhớ một người từng là tất cả ,khiến đôi mi mắt lại càng vương
Anh không chối là mình quên em ,để biến tim mình thành sắt đá
Nếu như điều đó giúp anh quên được ,có lẽ điều đó dĩ nhiên đắt giá
Mỗi đêm về xiếc làn khói trắng ,anh cảm thấy lòng ngực nhói đau
Vì quá thường em nên còn nặng tình ,, cớ sao em lại gian dối nhau ?
Có lẽ em là người đầu tiên ,mang đến nơi anh bình yên nhất
Nhưng tiếc điều đó chỉ là giấc mơ ,khi anh vừa tròn say yên giấc
Hình bóng em vẫn còn hiện diện ,khi anh vừa nhắm còn một mắt
Ảo ảnh thấy em về lại bên anh ,cũng rồi tan biến khi chợp tắt
Suy nghĩ vòng vanh nhiều đêm thức trắng ,chẳng khiến anh quên được nụ cười
Hình bóng bấy lâu từng ở bên anh ,chỉ tiếc là anh đã phụ người
Em bỏ ra đi cùng cơn mưa ấy ,giết chết con tim anh nơi này
Chẳng thể cho em được nhiều hạnh phúc ,anh khóc cùng với cơn mưa này
Gió cuốn em về nơi nào đó ,chúc em hạnh phúc với người sau
Nếu lỡ vô tình ta có gặp lại , chỉ biết lặng lẽ rồi cười nhau
Outro:
Em biết chứ ... biết ta chẳng thể nào quay lại
Đằng sau tất cả những sự hi sinh chỉ là mối tình còn ngây dại
Em thì chạy mãi theo anh anh như chim trời nên bay mãi
Em chỉ là ngọn cỏ mong manh đâu được anh mang trong tay nải
Phía sau tất cả chỉ là mong ước nhỏ nhoi rằng anh được hạnh phúc
Em cùng kỉ niệm quay bước trở về sống trong tâm thất đầy lạnh buốt
Chẳng ai muốn rơi nước mắt trong chính chuyện tình mình viết lên
Kết thúc đau buồn mang màu trắng xóa như kể câu chuyện chưa từng biết tên
Mel :
Tại sao tại sao chúng ta xa rời nhau (tại sao người ơi)
Để rồi khi chợt đau mới biết em yêu người biết mấy (anh đâu nào hay)
Tại vì ai vì ai hỡi anh tình dang dỡ lỡ câu thề
Đành cho nhau chỉ có thể thêm một lời cuối
Rồi sớm mai này chỉ còn lại mình ta (chỉ mỗi em mà thôi)
Phải cố bước đi quạnh hiu trên từng con phố
Chẳng để ai thấy mắt em buồn
Chẳng để ai thấy khóe môi sầu
Chẳng để ai thấy em đang buồn đau