Vẫn mong... một ngày gần kề
Được cùng em chung bước đi
Nhưng sao... em vẫn cố chấp, hờ hững?
Để từng đêm lang thang trên phố.
Mỗi bước chân nặng trĩu cô đơn.
Hạnh phúc không như mộng.
Anh nhường một ai khác tốt hơn.
Ver 1:
Vai diễn cũ người nhường hạnh phúc chỉ vì muốn thấy môi em cười.
Khóa cơn đau vào lòng ngực trái mỗi lúc nhìn em vui bên người.
Bởi hạnh phúc nó không chọn anh, nó muốn thứ gì đó xa vời.
Nắm tay em thêm lần sau cuối tim này đau không ngỏ ra lời.
Em về đi anh buông rồi đó kể từ bây giờ mình không quen biết.
Những gì từng gọi là quá khứ em vứt hết đi cũng không nên tiếc.
Em biết không những lời anh nói dối sự thật đến một phần mười.
Chưa bao giờ em ở bên anh mà môi em nở chỉ một lần cười.
Vậy ràng buộc làm gì hả em, em bên họ làm gì cả đêm?
Dòng tin nhắn anh nhắc em về hiện lai đáp trả ừ thì "đã xem"
Cứ đổ lỗi tất cả tại anh hết, đừng vướng bận mình nên dừng ở đó.
Lối anh về là những muộn phiền, bầu trời đêm không ngừng trở gió.
Đường em đi là phấn bụi hồng, chiếc váy trắng nụ cười thướt tha.
Không yêu nhầm kẻ chẳng xứng đáng, em dịu dàng cùng người lướt qua.
Mong về sau anh ấy chấp nhận yêu lấy người anh thương cả đời.
Anh hạnh phúc ruồng vào góc tối, vẫn đi tìm ra hướng trả lời.
Mel 1:
Niềm hạnh phúc kia không dành cho anh
Dù rằng bàn tay anh cố với lấy
Từng giờ từng phút vẫn hy vọng, ngày tháng cứ trôi dạt
Theo đôi chân của em rời ra bên ai
Nơi đâu là những yên bình
Nơi đây chỉ có đắng cay riêng mình
Anh dõi theo... mong em bên ai hạnh phúc.
Ver 2:
Hạnh phúc vốn dĩ đã không chọn anh, sao cố ràng buộc về em chi
Đã lỡ duyên tình dù có gượng ép, chỉ khiến tàn cuộc lệ hoen mi
Thương đau anh nhận giờ đây đã quá đủ, từ ngày giọt lệ song hai hàng
Cứ nghĩ tình cảm cho nhau bất diệt, anh vẫn cứ ngỡ không phai tàn
Thôi... còn điều gì để nói đâu em, đừng nên nhắc làm anh đau thêm
Còn cách nào để anh hóa giải, khi trời trở rét cái lạnh thâu đêm
Cứ nói với họ là anh phiền phức, để vết thương cũ phủ tắt đường
Anh biết thân mình là kẻ lạ mặt, nên đành rút lui tự khắc nhường
Anh không hoàn hảo một cách ngoại lệ, khi chữ danh phận anh đã bị tước bỏ
Và nếu hạnh phúc đã không chọn anh, cớ vì điều gì anh vẫn đợi trước ngõ
Đợi em cười trên môi, đợi dòng tin nhắn yêu thương ngày đầu
Đợi quá khứ tiếp diễn lần nữa, để em biết rằng con tim này sầu
Nếu yêu em tim đau thế này, anh mong muốn chẳng có lần sau
Anh không muốn thân mình quá lụy, chưa nhận hạnh phúc nếm trọn phần đau
Không muốn đôi chân anh phải nặng trĩu, bước tìm em trong đêm phong sương
Và chẳng muốn nhớ thương đau hôm ấy, nhận câu trả lời em không thương
Mel 2:
Chẳng còn nữa những phút đợi chờ...
Chẳng còn ai để hy vọng...
Anh mong một ai khác kia sẽ tốt với em.
Chặng đường dài đó em đi...
Đoạn đường chẳng có bão giông
Anh chấp nhận... dừng chân nơi nước mắt khô cạn.