Bỗng một ngày, chợt thương tất cả
Thương hàng cây vắng bóng người qua
Những góc phố ngày nào hối hả
Sao bây giờ tĩnh lặng xót xa
Bỗng một ngày, phố quen thành lạ
Phố tìm đâu bóng dáng thân quen
Tháng mưa ngâu rơi vào khúc nhạc
Để phố tìm những tháng ngày xa
Mùa bất giác tìm trong lối vắng
Chỉ thấy người thì thào khẽ lặng
Phố gượng mình tìm chuyện gió trăng
Rồi giật mình thị thành trống trải
Mùa bất giác cuộn mình giông bão
Người nén vào lòng những nỗi đau
Kín mặt bước theo dòng cách ngăn
Để sau lưng thênh thang kiếp người